Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang không lên tiếng, chỉ khẽ ôm cô.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu vào phòng bệnh, tạo thêm một chút ấm áp. Bọn họ nhẹ nhàng ôm nhau, sống sót qua tai nạn.
Bên cạnh, Hoắc Minh đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường, sau đó vẫy tay với những người khác.
Ôn Noãn lau nước mắt bên khóe mắt, đi theo ra ngoài.
Hoắc Doãn Tư đút một tay vào túi áo, tay còn lại dẫn Lục u ra ngoài, trong phòng bệnh ấm áp chỉ còn lại hai người Hoắc Tây và Trương Sùng Quang… Rất lâu sau, họ mới nhận ra chuyện này.
Anh dựa vào đầu giường nhìn cô, yết hầu khẽ lăn, anh gọi Hoắc Táy qua.
Hoắc Tây cúi người, vòng tay qua cổ anh, hôn lên bờ môi anh.
Hơi khồ.
Trương Sùng Quang cũng ôm cô, khẽ hôn, không nhanh không chậm… Không ai vội vã, có lẽ vì họ còn cả cuộc đời đế chia sẻ với nhau.
“Anh hôn mê ba ngày rồi, chưa đánh răng
đâu.”
Hoắc Tây ôm cổ anh, giọng nói mềm mại, mang theo chút đùa nghịch.
Trương Sùng Quang lại gần hôn cô lần nữa.
Trong mắt anh chỉ có cô, không nỡ rời đi, thật lâu sau Hoắc Tây nghiêm túc nói: “Trương Sùng Quang, cảm ơn anh đã cứu em hai lần.”
Anh khẽ chạm vào mặt cô, cũng nhẹ nhàng: “Không cần gì đâu luật sư Hoắc, anh chỉ cứu vợ mình thôi… Này, khi nào chúng ta về thành phố B thì đi đăng ký đi!”
“Được, đăng ký trước, năm sau làm hôn lễ.”
Hoắc Tây nói xong nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh… Có lẽ thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại những chuyện đã qua, nhưng cô tin khi Trương Sùng Quang cứu cô, anh càng khiến cô sốc nặng hơn, cô sẽ không bao giờ quên thời khắc sinh tử ấy, Trương Sùng Quang bảo vệ cô dưới người, và không bao giờ buông tay cô ra.
Ôm một lúc lâu, giọng nói Trương Sùng Quang vang lên trên đầu cô: “Dù anh cũng rất thích, nhưng Hoắc Tây… Anh hơi đói.”
Hoắc Tây xấu hổ.
Bấy giờ cô mới nhớ ba ngày anh chưa ăn gì, vội vàng nói: “Em đỡ anh đi rửa mặt, sau đó ăn
cháo… Bác sĩ nói mấy hôm nữa anh mới được đi.”
“Nào yếu ớt vậy! Ngày mai nếu không sao nữa thì xuất viện, về nhà dưỡng sức.”
Trương Sùng Quang giãy dụa đứng lên, Hoắc Tây dìu anh đi rửa mặt, cô cũng phát hiện cái chân vốn đã gần khỏi lại bị què, Trương Sùng Quang nhìn theo ánh mắt cô, cười nhạt: “Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, chuyện này so với việc còn sổng thì chẳng là gì cả! Hoắc Tây, từ nay trở về sau, anh không muốn ra vẻ nữa.”
Trời cao đã ban cho anh rất nhiều thứ, chút khuyết điểm nhỏ này chẳng là gì cả.
Hoắc Tây cười nhạt.
Sau đó, một bát cháo, hai người ăn…
*
Dưới sự kiên trì của Hoắc Minh, Trương Sùng Quang ở lại trong bệnh viện ba ngày, mới bay trở lại thành phố B cùng người nhà họ Hoắc.
Vốn dĩ, Hoắc Minh và ôn Noãn muốn để bọn họ ở lại biệt thự, nhưng Trương Sùng Quang vẫn muốn quay về, họ cũng không ép buộc, cũng đúng, mới hòa giải thì chỉ muốn ngọt ngào trong thế giới hai người.
Vì thế, Hoắc Minh cố ý đem đứa ba đứa trẻ đi.
Trong biệt thự, chỉ có Trương Sùng Quang
và Hoắc Tây, chăm sóc lẫn nhau.
Sau bữa tối hôm đó, Trương Sùng Quang xử lý một chút việc, rồi trở về phòng ngủ… Hoắc Tây tắm xong mặc áo choàng tắm gọi điện cho con, cô lười biếng dựa lên sô pha, một tay cầm khăn lông nhẹ nhàng lau tóc.
Dưới áo choàng tắm, đôi chân trắng như tuyết thẳng tắp, nửa kín nửa hở.
Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ lên xuống, giọng nói chợt khàn khàn: “Đừng nói chuyện quá muộn.”
Hoắc Tây ngước mắt nhìn anh, sau đó nói với người trong điện thoại vài câu liền cúp máy: “Anh muốn lau người sao? Em giúp anh.”
Chân Trương Sùng Quang bị thương, bác sĩ dặn dò tốt nhất nên lau người, để miệng vết thương lành lại.
Bình thường anh sẽ tự mình tắm rửa, nhưng lúc này trong không gian riêng tư như phòng ngủ, Hoắc Tây cảm thấy giúp anh tắm là chuyện bình thường, cô nói xong, Trương Sùng Quang liếc cô một cái: “Anh tự làm thì tốt hơn!”
“Em giúp anh.”
Hoắc Tây đứng dậy, cô vào phòng lấy áo choàng tắm cho anh, rồi đi chế nước trong phòng tắm.
Trương Sùng Quang nghe động tĩnh bên trong.
Sau một lúc lâu, anh mới bước vào.
Hoắc Tây thử nhiệt độ nước, nhẹ giọng nói: “Anh ngồi lên thành bồn tắm đi, cấn thận trơn.”
Trương Sùng Quang đi tới, cúi người khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của cô, giọng anh khàn khàn như nuốt phải cát nóng: “Sao đột nhiên quan tâm anh vậy, anh không quen.”
Hoắc Tây theo lực của anh đứng dậy, đối diện anh.
Anh vừa mở họp qua video, nên quần áo trên người rất chỉnh tề, áo len xám đậm kết hợp với quần tây đen… Cô áp vào ngực anh, cảm nhận những khối cơ bắp nhô lên.
Nhìn xuống, eo và mông săn chắc.
Hoắc Tây cởi thắt lưng của anh ra, cô ngẩng đầu nhẹ lấm bấm: “Mấy năm nay anh cũng không tập thể hình, làm sao mà duy trì vóc dáng như này?”
Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu, môi mỏng bật ra: “Cấm dục.”
Hoắc Tây hạ mắt, cười khẽ.
Ngón tay gầy gò trắng nõn của cô kéo thắt lưng, rút vạt áo sơ mi ra, linh hoạt cởi từng cúc áo… Thân trên của anh thật hoàn hảo, nhưng khi
cô định cởi quần dài của anh, Trương Sùng Quang lại nhẹ nhàng đè lại tay cô, khẽ nói: “Đế anh tự làm!”
Dưới ánh đèn pha lê, tất cả các giác quan đã được phóng đại.
Hoắc Táy men theo cơ thế anh, tựa đầu vào hõm vai anh, một tay nhẹ kéo quần anh… Hơi thở nóng bỏng phả vào gáy anh, ngứa ngáy: “Trương Sùng Quang, chúng ta phải thành thật với nhau, là vợ chồng không thể không chạm vào nhau được, hơn nữa anh không muốn nhìn em sao?”
Đương nhiên anh muốn…
Trương Sùng Quang cụp mắt, anh ôm mái tóc đen của cô vào lòng.
“Nhưng nó rất xấu, Hoắc Tây, anh sợ làm em sợ.”
“Không xấu chút nào! Trương Sùng Quang, anh không được tự ti.”
Quần dài trượt xuống, rơi xuống nền gạch La Mã.
Bên chân trái, hoàn toàn lộ ra trước mặt Hoắc Tây, đầy khiếm khuyết… Giống như được ghép vào, từng khoảng da đều không còn là hình dạng ban đầu, thậm chí không nơi nào trơn nhẵn.
“Hoắc Tây, anh nói nó rất xấu.”
Trương Sùng Quang muốn che mắt cô lại,
không cho cô xem, nhưng Hoắc Tây không chịu.
Cô bắt anh ngồi bên cạnh bồn tắm, lấy khăn lông nhúng nước, bắt đầu từ từ lau người cho anh… Từng chút từng chút, vô cùng cấn thận, vô cùng trân trọng, mỗi lần lau trái tim cô đều run rẩy, cô sợ anh đau.
“Không còn đau nữa đâu Hoắc Tây, không đau.” Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói.
Hoắc Tây cúi người.
Cô hôn lên những vết sẹo rợn người đó, khi Trương Sùng Quang không nhìn thấy, cô khóc… Nhưng cô nhanh chóng thu nước mắt lại, tiếp tục lau cho anh.
Sau đó khi cô định cởi thứ duy nhất trên người anh, anh đè tay cô lại: “Hoắc Tây?”
Hoắc Tây im lặng gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng kéo xuống.
Cô nhẹ nhàng lau người cho anh, sau đó khẽ xối nước… Trương Sùng Quang cúi đầu, anh chưa bao giờ thấy Hoắc Tây hạ thấp mình phục vụ người khác như vậy.
Từ nhỏ cô đã mạnh mẽ hơn anh, mà anh lại là đàn ông, cho nên trong thâm tâm anh cho rằng mình mạnh mẽ hơn cô.
Nhưng, hình như anh sai rồi.
Hoắc Tây không phải như anh nghĩ, vì yêu,
cô có thể cúi đầu.
Anh không khỏi khẽ gọi cô: “Hoắc Tây.”
Hoắc Tây mơ hồ đáp lại, sau đó cô liền vươn tay ôm anh: “Trương Sùng Quang, đôi khi không thể cũng là có thể.”
Anh rất mạnh mẽ, anh là Trương Sùng Quang.
Anh không mạnh mẽ đến vậy, anh vẫn là Trương Sùng Quang.
Cô cứ ôm anh như vậy, thật lâu sau, anh mới lấm bấm: “Hoắc Tây, cho anh mặc quần đã!”
Cô lại lấp kín bờ môi anh, sau đó ngồi lên bên đùi phải của anh.
Cô hỏn anh say đắm.
Cô biết sở thích của anh, dùng cách anh thích khiêu khích anh, trêu chọc anh… Đến khi anh không chịu nổi nữa, cô mới ngước mắt: “Không phải anh muốn nếm thử em trên giường sao?”
Khi Trương Sùng Quang nằm trên giường, anh thực sự sợ mình bất lực.
Hoắc Tây cầm lấy cái lọ nhỏ kia… Anh nắm lấy tay cô.
Hoắc Tây tắt đèn trùm, chỉ đế lại ngọn đèn ngủ, cô đặt đồ bên gối, cúi xuống hôn anh… Khi
hôn, cô vẫn luôn đan mười ngón tay với anh, cùng cuốn vào triền miên.
Sao Trương Sùng Quang có thể chịu được kích thích này, anh không thế chống cự được.
Anh đế Hoắc Tây tùy tiện muốn làm thì làm trên người anh, làm chuyện mà anh tưởng tượng… Hết lần này đến lần khác, nếu không có cái lọ kia, thậm chí anh còn nghĩtâm lý Hoắc Tây chuyến biến xấu.
Mỗi khi ôm nhau, mồ hôi nóng bỏng.
Anh liếm hôn cằm cô, thấp giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Sau vài lần làm, cơ thể Hoắc Tây mềm nhũn, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng thở đều… Sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại: “Có một chút cảm giác! Trương Sùng Quang, quan trọng là anh, em muốn anh vui sướng.”
Trương Sùng Quang nâng cằm cô, nghiêng người về trước hôn cô.
Anh lấm bẩm: “Hoắc Tây, em thật sự khiến người thất bại lại thỏa mãn.”
Cuối cùng không nhịn được nữa, họ lại làm thêm một lần.
Sáng hôm sau, khi Hoắc Tây thức dậy, Trương Sùng Quang đã không còn ở trên giường.
Bên gối không có hoa hồng, mà có thêm một chiếc lá phong.
Gần Tết, lá phong đỏ rực như lửa.
Hoắc Tây nhặt chiếc lá phong ấy lên, dịu dàng nhìn chăm chú, Trương Sùng Quang từ ngoài cửa bước vào, trên tay bưng mâm đồ ăn… Hoắc Tây ngồi dậy, vừa lên tiếng đã thốt lên câu ngả ngớn: “Tối qua làm tận bốn lần, mà vẫn dậy được, Tống Giám đốc Trương ởtuối này rất được nha?”
Trương Sùng Quang cũng không nhường cô: “Hình như người tối qua chủ động, là luật sư Hoắc! Anh lo em không dậy nổi, nên cố ý giao bữa sáng đến tận phòng ngủ, em có hài lòng với phục vụ sau không?”
Hoắc Tây nhìn trên tủ đầu giường, lọ bôi trơn mới mở kia, đã dùng hết hơn nửa.
Mặt cô không khỏi nóng ran.
Phụ nữ đấu võ mồm với đàn ông, không thể nào có lợi.
Hoắc Tây đứng dậy, rửa mặt qua loa, sau đó ăn cơm với Trương Sùng Quang trong trong khách, đang ăn giữa chừng, anh dừng lại nói: “Trước khi đi đăng ký, có một chuyện phải làm.”
Hoắc Tây nhìn anh: “Sao thế?”
Trương Sùng Quang nói: “Đầu tiên, anh
muốn đến viếng Bạch Khởi, thứ hai, chúng ta nên đối tên cho Tiếu Hoắc Tinh, đối thành Hoắc Tâm thì hay, đặt là Hoắc Tinh… Cái nhà này luôn xảy ra chuyện.”
Hoắc Tây bật cười: “Không ngờ luôn, anh mê tín vậy sao.”
Trương Sùng Quang nhéo mũi cô: “Thà tin có còn hơn không tin.”
Hoắc Tây suy nghĩ một lúc lâu, cô nói: “Đối thành Hoắc Tâm cũng hay! Nhưng Trương Sùng Quang này, anh không muốn biết Hoắc Tinh mang ý nghĩa gì sao?”
Trương Sùng Quang nhớ về Bạch Khởi, bầu trời đầy sao, vang vọng trong lòng.
Vì thế Tống Giám đốc Trương chỉnh lại cố áo áo sơ mi, tự phụ nói: “Không cần giải thích.”
“Vậy anh thiệt rồi.”
Thật ra Trương Sùng Quang nửa biết nửa đoán, nhưng anh không chắc chắn… Nhìn cô một hồi lâu vẫn quyết định bỏ qua, nhỡ đâu có liên quan đến Bạch Khởi thật, anh cũng khó trả lời.
Hoắc Tây cũng không ép anh.
Đến chiều, bọn họ dẫn Tiếu Hoắc Tinh đi sửa tên, đối thành Hoắc Tâm.
Nhưng thực thần kỳ, ngay sau khi sửa lại tên, tối đến Tiểu Hoắc Tinh bị cộc đầu, sáng hôm sau
không hiểu sao lại bị nước sôi bắn vào, bắp chân trắng nõn bị bỏng một vết lớn, sau khi đưa đến bệnh viện, Hoắc Minh cực kỳ đau lòng, chỉ vào hai vợ chồng nói: “Để tên Hoắc Tinh đang yên đang lành , mà phải đổi thành Hoắc Tâm, thôi đi! Hai người dừng ngay lại, Tiếu Hoắc Tinh của chúng ta đã làm gì chứ?”
Tiếu Hoắc Tinh khóc hu hu: “Đau… Đau…
Tinh Tinh đau.”
Hoắc Minh vội vàng bế cô bé lên dỗ dành.
Khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại, mái tóc màu trà xoăn, nhìn thế nào cũng đáng yêu và đáng thương.
Người bố lập tức mềm lòng.
Trương Sùng Quang chạm vào Hoắc Tây: “Sửa lại thôi! về nhà lấy sổ hộ khẩu, bây giờ sửa luôn.”
Lên xe.
Hoắc Tây nghiêng người, ôm khuôn mặt tuấn tú của anh: “Sao thế, không thích tên Hoắc Tinh?”
Trương Sùng Quang vuốt ve môi cô: “Vì con gái khỏe mạnh, dù ghen đến đâu cũng phải sửa lại! Nếu không bố sẽ là người đầu tiên không tha cho anh, ánh mắt vừa nãy của ông ấy như sắp thịt anh đến nơi rồi, giống như tối hôm qua em ăn anh
_ ~ _ .99
vậy.
“Nói chuyện chính đi, Trương Sùng Quang, anh đang lái sang chuyện đen tối đấy!”
Hoắc Tây vỗ khuôn mặt điển trai của anh: “Thật sự không muốn biết nguồn gốc của cái tên Hoắc Tinh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK