Hoắc Minh vỗ cửa sổ xe, lớn tiếng gọi tên cô.
“Ôn Noãn!”
“Ôn Noãn, mở cửa!”
Ôn Noãn cứng đờ quay đầu sang, nhìn thẳng anh, lúc này trong mắt cô toàn là nước mắt.
Cô biết như vậy rất khó coi, như vậy rất mất mặt...
Nhưng cô không còn sức để che giấu nữa.
Hoắc Minh nhìn vào mắt cô, có hơi khiếp sợ, anh lại dùng sức đập cửa xe : “Ôn Noãn, mở cửa!”
Nước mưa thấm vào miệng anh, nuốt chửng âm lượng của anh.
Ôn Noãn hoảng hốt tự giễu, để một quý công tử như anh phải giải thích xin lỗi với mình, thật sự là quá làm khó anh rồi... Nhưng cô không muốn!
Ôn Noãn nhẹ nhàng đạp chân ga.
Chiếc BMW màu trắng, chậm rãi rời đi trong màn mưa.
Bánh xe khiến bọt nước trên mặt đất bắn tung tóe lên rồi rơi xuống, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Hoắc Minh bị ép lùi về phía sau vài bước.
Anh đứng trong mưa không nhúc nhích.
Trong đầu anh, tất cả đều là Ôn Noãn đỏ mắt khóc lóc...
Cô đã khóc bao lâu rồi?
Kiều An chạy tới.
Nhìn phương hướng chiếc xe màu trắng rời đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Hoắc Minh, em xin lỗi, làm cho bạn gái anh tức giận! Em không phải cố ý...Em chỉ là khổ sở, em chỉ là muốn uống rượu, chỉ là hơi nghĩ không thông!"
Hoắc Minh không nói gì.
Anh muốn hút thuốc, nhưng lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra, điếu thuốc đã sớm ướt.
Anh hung hăng ném hộp thuốc lá xuống, chửi thề.
Kiều An ở bên cạnh anh, cẩn thận nói: “Hoắc Minh, nếu không phải do em tùy tiện ném điện thoại của anh xuống nước, Ôn Noãn sẽ không tức giận như vậy.”
Hoắc Minh vô cảm đi về phía chiếc Bentley.
Cả người anh đầy nước làm cho xe lộn xộn, nhưng anh không quan tâm.
Kiều An lên xe.
Cô ta còn muốn nói gì nữa...
Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Kiều An, một lần cuối cùng! Sau này nghĩ quẩn thì gọi 120.”
Kiều An khóc rống lên.
Cô ta nức nở nói: “Hoắc Minh, ngay cả anh cũng bỏ mặc em sao?... Hoắc Minh, ở thành phố B em chỉ có một người thân là anh!”
Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn cô.
Đêm nay Kiều Cảnh Niên gọi điện thoại nhờ anh qua xem, anh vốn định dàn xếp ổn thỏa cho cô ta xong sẽ đi tìm Ôn Noãn, nhưng Kiều An vừa uống rượu vừa uống thuốc, còn ném điện thoại di động của anh vào trong bể cá...
Hoắc Minh vô cảm nói: “Tôi đưa em về!”
Ôn Noãn không trở về chung cư.
Mưa quá lớn, hơn nữa cô không muốn về nơi đó nữa......
Cô dừng xe trước cửa một khách sạn.
Lúc xuống xe, toàn thân cô ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, răng run lập cập.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, đưa thẻ phòng và khăn giấy cho cô.
“Thưa cô, phòng 1804.”
Ôn Noãn lau nước trên người, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Đến phòng.
Ôn Noãn mở nước tắm.
Bộ váy xinh đẹp kia bị cô ném vào thùng rác, quần áo bị ngâm nước dính vào nhau, giống như cô, chật vật không chịu nổi.