Khuôn mặt An Nhiên bị bắn nước. Cô vô thức lùi ra sau, vừa lúc ngã vào trong lòng ngực Hoắc Doãn Tư.
Cô hoảng hốt tránh ra, nhưng vòng eo lại bị người ôm chặt.
Hoắc Doãn Tư ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Lại muốn nữa hả?”
An Nhiên đỏ mặt nói không ra lời.
Hoắc Doãn Tư không phải muốn làm, thân thể là muốn làm, nhưng trong lòng lại chỉ muốn ôm cô, dù vậy vẫn cứ trêu ghẹo cô: “Lần trước đã nói rồi, em của bây giờ thật sự khiến người ta khó nhịn được.”
“Đừng nói nữa!” An Nhiên nỉ non. Cô quay người dựa lên vai anh, lẩm bẩm: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng nói nữa.”
Dưới tấm chăn mỏng là hai thân thể ôm chặt nhau, một sự thân mật khó tả thành lời.
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, chiếc mũi cao dụi dụi mặt cô, dụi đến mức cô không chịu nổi mà vùi đầu vào trong ngực anh.
Một lát sau, anh nhỏ giọng hỏi cô: “Lần này vẫn chỉ là chuyện một lần hai lần thôi sao?”
An Nhiên có chút xấu hổ.
Không ngờ Hoắc Doãn Tư cũng không buộc cô trả lời. Anh chỉ nhẹ nhàng xoa eo cô, cúi đầu ngậm môi cô, hôn cô rất lâu rất lâu.
Một lát sau, anh khàn giọng nói: “Dọn đến đây đi!”
An Nhiên dựa vào trong lòng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, rõ ràng là rất mệt nhưng lại không ngủ được.
Cô đang suy nghĩ về tương lai của Lâm Hi. Một khi nhà họ Tư chưa từ bỏ ý định là Lâm Hi sẽ chưa được an toàn.
Nếu Lâm Hi mang họ Hoắc thì…
Khóe mắt An Nhiên hơi ướt. Cô có chút khổ sở và không nỡ. Cô nhẹ nhàng ôm Lâm Hi, ôm thân thể bé nhỏ ấm áp kia vào trong lòng.
Mấy năm qua, thay vì nói là cô chăm sóc Lâm Hi, không bằng nói Lâm Hi là điểm tựa của cô.
Cô vẫn luôn muốn cho Lâm Hi những gì tốt nhất.
Sau đêm nay, cô cho rằng Hoắc Doãn Tư là một người bố tốt.
…
Sáng sớm, An Nhiên thức dậy lúc tám giờ rưỡi.
Cô lập tức ngồi dậy, vỗ đầu.
Cô rất ít khi dậy muốn thế này, hai bố con kia đã không còn nằm trên giường.
Bên ngoài truyền đến mùi hương bánh mì nướng, tiếng trẻ con nói chuyện, thỉnh thoảng có tiếng nói trầm thấp của Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên nằm xuống che mặt lại.
Cô không hối hận về chuyện tối qua. Cô chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa. Anh đã ăn mặc ngay ngắn gọn gàng, nhìn An Nhiên như rùa đen rút đầu trên giường, cười khẽ nói: “Dậy rồi hả? Đi ăn sáng đi!”
An Nhiên ngồi dậy, ôm chăn, nói: “Sao không gọi em dậy sớm một chút?”
Hoắc Doãn Tư trả lời từ tốn: “Sợ em mệt.”
An Nhiên cạn lời.
Hoắc Doãn Tư dịu dàng nói: “Anh gọi điện thoại cho thư kí của em, giúp em xin nghỉ nửa ngày rồi.”
An Nhiên nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng nằm lại trên giường, nhìn trần nhà mãi mà không chịu ngồi dậy…
Lúc này, cô thật sự là eo đau lưng đau.
Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn trên mặt cô ra, nhẹ giọng nói: “Không đi làm cũng phải ăn cơm. Chờ lát nữa anh theo em đi chung cư bên kia dọn đồ qua đây. Nơi đây rộng rãi hơn, Lâm Hi cũng sẽ thoải mái hơn.”
Nếu là bình thường thì An Nhiên chắc chắn là sẽ không đồng ý.
Nhưng lần này, cô không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Hoắc Doãn Tư vuốt nhẹ mặt cô, nói rất dịu dàng: “Đi rửa mặt đi, phòng đồ có đồ của em.”
An Nhiên muốn ngồi dậy, nhưng trên người chỉ mặc áo sơ mi của anh.
Cô không nhịn được mà ngại ngùng.
Hoắc Doãn Tư vuốt nhẹ ngón tay lên khuôn mặt cô, cười khẽ: “Đâu phải là chưa từng xem.”
“Không giống nhau!”
An Nhiên vừa dứt lời, trong phòng khách truyền đến tiếng gọi như là tiếng chó con sủa, Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ cô: “Anh đi xem Lâm Hi.”
An Nhiên không yên tâm, cũng đi theo xem.
Trong phòng khách, Lâm Hi ngồi trên giường, trên giường bày ra vài thứ rơi ra từ trong một chiếc hộp nhỏ.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Một tờ hóa đơn cũ phát vàng.
Tiểu Lâm Hi nhặt tờ hóa đơn lên. Cậu bé không biết chữ, chỉ lật xem xem, rồi định gấp thành máy bay giấy.
Hoắc Doãn Tư đến gần.
Hóa đơn là hóa đơn thuốc tránh thai mà An Nhiên từng mua. Anh vẫn luôn cất giữ.
Lâm Hi ngồi xoạt đôi chân nhỏ, vừa gấp máy bay giấy mà mình thích, vừa hỏi: “Bố ơi, đây là gì vậy ạ?”
An Nhiên cũng thấy hóa đơn. Cô nhìn sang Hoắc Doãn Tư, không khí lập tức trở nên là lạ.
Hoắc Doãn Tư than nhẹ một tiếng.
Anh làm sao có thể nói với con trai rằng nếu cái thứ mua trên hóa đơn có tác dụng thì con trai con đã không tồn tại rồi.
Có điều, Lâm Hi lấy ra nó cũng tốt, không cần phải tiếp tục cất giữ nó nữa.
Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn An Nhiên, nói nhỏ: “Em đi rửa mặt đi. Anh trông con cho.”
An Nhiên nhìn tờ hóa đơn kia lần nữa, cảm thấy cạn lời…
Hoắc Doãn Tư là đồ biến thái đấy hả!
Lúc ăn sáng, thím Lâm gọi điện thoại đến, An Nhiên trả lời qua loa vài câu.
Cô vừa tắt máy, Hoắc Doãn Tư liền nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Sao hả? Không muốn để thím Lâm biết mối quan hệ hiện giờ của chúng ta?”
“Không phải! Em chỉ là sợ thím ấy lo lắng!”
Hoắc Doãn Tư rót cốc sữa cho cô, không nói thêm gì nữa.
An Nhiên từ từ uống sữa, ngước mắt lên nói: “Buổi sáng có vài chuyện quan trọng. Buổi tối mới dọn đồ.”
Thấy cô đồng ý, Hoắc Doãn Tư rất vui vẻ.
Anh cười khẽ: “Được rồi, chuyện nhỏ nghe em.”
An Nhiên lại cúi đầu ăn sáng, rồi giúp Lâm Hi bày khay đồ ăn, kiên nhẫn dạy cậu bé dùng nĩa… Lâm Hi vừa ngoan vừa thông minh, An Nhiên cực kì không nỡ mà nhìn chằm chằm cậu bé.
Cô vẫn không nỡ…