So với Khương Lan Thính, Hoắc Kiều trông có vẻ bình thản hơn nhiều.
Sáng sớm, cô vào phòng ôm con.
Cô mới rời giường vẫn chưa rửa mặt, tóc dài hơi rối, trên người vẫn mặc chiếc áo ngủ tơ tằm, vóc người tuy vẫn mảnh mai nhưng dường như có vẻ đầy đặn hơn một chút.
Khương Lan Thính dùng ánh mắt của một người đàn ông đánh giá. Cô quả thật rất hấp dẫn.
Anh hoàn hồn từ trong cơn mê mẩn, hình như anh đã quên họ vẫn là vợ chồng hợp pháp, nên anh không cần phải lén lút... Nhưng anh vẫn chưa biết ý của cô, chẳng lẽ cô muốn giải quyết nhu cầu sinh lý?
Tối hôm qua, cô đã hỏi anh có người bên cạnh không, nhưng hình như anh chưa hỏi cô.
Khi Hoắc Kiều định ôm đứa bé.
Khương Lan Thính nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, anh là đàn ông nên vô cùng thẳng thắn: "Muốn làm không?"
Hoắc Kiều hơi kinh ngạc.
Cô nhìn con trai mập mạp mềm mịn nằm trong lòng bố nó, trong khi bố nó lại có tâm tư nghĩ đến chuyện này...
Cô cũng dứt khoát trả lời Khương Lan Thính: "Không muốn! Không có hứng."
Không phải cô ghét bỏ anh, cũng không phải cô có bệnh sạch sẽ, mà là vì cô không có hứng.
Đáp án này càng khiến Khương Lan Thính khó chịu hơn cả việc cô không muốn làm với anh.
Anh không miễn cưỡng cô, xốc chăn đứng dậy, lúc đứng dậy không thể tránh khỏi việc để Hoắc Kiều nhìn thấy sự chật vật của mình. Anh vô tư đứng bên cạnh giường mặc đồ, dùng lực kéo dây thắt lưng, khàn giọng nói: "Phản ứng sinh lý bình thường."
Hoắc Kiều nhịn không được châm chọc anh: "Hai năm nay tội anh quá nhỉ!"
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu hun hút, một lúc lâu sau, anh dịu giọng trước: "Hôm nay anh dẫn Khương Sanh trở về, em đi với anh nhé! Thằng bé đến chỗ lạ sẽ sợ người lạ."
Thấy thái độ anh chân thành, Hoắc Kiều nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Hai năm nay, cô từng mong chờ cũng từng chịu mất mát, bây giờ đã không còn quan tâm thiệt hơn nữa... Lại nhìn Khương Lan Thính, trong lòng cô cũng không còn bao nhiêu gợn sóng, cảm giác trong quá khứ dường như cũng không thể quay về.
Khi Hoắc Kiều rửa mặt.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô. Là Khương Lan Thính, anh không chỉ ôm cô mà còn dán mặt bên gáy cô, có thể xem đây là thời gian riêng tư thực sự của họ.
Khuôn mặt anh dán sát vào gáy cô, nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ly hôn với anh thật sao?"
Đàn ông luôn có nhu cầu.
Họ đã hai năm không gặp nhau, cô nghĩ anh không còn cảm giác, nhưng anh có.
Anh không kìm lòng được giữ chặt lấy cô, nhưng lại kiềm chế không tiến thêm bước nữa... Hoắc Kiều vừa đánh răng vừa nói: "Miệng tôi toàn kem đánh răng đây này! Khương Lan Thính, anh đừng làm loạn nữa... Giống như năm đó..."
Cô đang muốn nói tới Tống Thanh Thanh.
Nhưng rồi cảm thấy người đã không còn, có nhắc lại cũng vô nghĩa.
Khương Lan Thính cũng đoán được cô muốn nhắc đến ai, anh im lặng một lúc rồi nói: "Hoắc Kiều, em biết không, em luôn trách anh... Thật ra trong cuộc hôn nhân của chúng ta, người không quên được chuyện của Tống Thanh Thanh không chỉ có mình anh, mà còn có cả em nữa. Em lúc nào ngoài miệng cũng nói không quan tâm, nhưng thái độ của em, quyết định của em có lúc nào không bị chuyện đó ảnh hưởng chứ? Bởi vì Tống Thanh Thanh đã chết, em cảm thấy anh sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ lạnh nhạt với em... Rõ ràng là em lạnh nhạt với anh trước mà!"
"Không phải anh muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là vì anh không muốn ly hôn! Nếu anh không nói ra hết những lời này thì hai chúng ta sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau... Hoắc Kiều, trong lòng em trách anh, nhưng em cũng không nỡ buông tay, khiến mối quan hệ của chúng ta không thể tiếp tục, nên em mới đi nước ngoài."
"Bây giờ đã có Khương Sanh, là anh không làm tròn bổn phận, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
...
Hoắc Kiều im lặng.
Một hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng bảo anh buông cô ra, nhưng Khương Lan Thính không buông.