Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh ngẩn người.

Hoắc Doãn Tư chậm rãi quay đầu lại, cười nhạt: "Con nghĩ người thông minh đều biết chọn cái nào nhỉ?"

Hoắc Minh phản ứng lại: "Con cố tình để ông ta làm chuyện này?"

Hoặc Doãn Tư không phủ nhận.

Hoắc Minh không nói vụ này nữa, ông lặng lẽ hút hết điếu thuốc, sau đó vỗ nhẹ vào vai con trai, ông nói: "Doãn Tư, con trưởng thành rồi!"

Nhưng ông vẫn nói thêm một câu: "Có cứng rắn cỡ nào thì cũng dùng với người ngoài thôi, An Nhiên là người bên gối của con, con chú ý chừng mực.

"Con biết rồi bố!"

Hoặc Doãn Tư nói xong, anh ấy đưa mắt nhìn Hoắc Minh đi ra ngoài.

Quay người lại, anh đổ nấm xào thịt ba chỉ ra đĩa, sắc hương vị đủ cả, An Nhiên muốn ăn món này... Nam chua nữ cay, anh ấy nghĩ cái thai này hẳn là con gái!

Trước khi ăn cơm, chị dâu Thục Phân có sang, thấy có vợ chồng Hoắc Minh, cô ta hơi câu nệ và cảm thấy ăn cơm cùng họ không hợp lý cho lắm.

đi!"

Hoắc Minh nói: "Có gì mà không hợp lý? Mau ngồi xuống

Thục Phân còn chưa ngồi xuống, Lâm Bân đã chân chó kéo ghế cho cô ta, còn ra vẻ nghiêm túc, bình thường Thục Phân lơ hắn, nhưng giờ bố mẹ chồng của An Nhiên đều đang ở đây, cô ta không muốn làm An Nhiên mất mặt, nên không nói gì.

Lâm Bân lập tức nói: "Hôm nay em mặc bộ này đẹp quá.

Thục Phân mím môi.

Từ khi Hoắc Minh biết hai chuyện của hai người này là do thằng con đều của ông làm ra, ông cũng thấy ngượng, ông vội vàng quay sang nói với Ôn Noãn: "Thanh niên có khác, bà xem, bao lâu rồi bà chưa khen tôi?"

Ôn Noãn gắp cho ông một miếng sườn.

Bọn họ thân phận cao, không ai dám chê cười, chỉ có Lâm Hi ngây thơ nói: "Ông nội sợ bà nội! Ông nội nghe lời bà nội nhất..."

An Nhiên sợ con trai lại nhắc đến cúc gì gì đó, thế thì mất mặt lắm, cô ấy vội vàng nói sang chuyện khác, quả nhiên, Lâm Hi cùng Nữu Nữu lại ngoan ngoãn ăn cơm.

Một bữa cơm yên ổn không có việc gì.

Ăn cơm xong, Hoắc Minh và Ôn Noãn còn có chuyện dặn

con trai.

Buổi chiều, Thục Phân còn phải đi làm, cô ta nói với Nữu Nữu mấy câu rồi đi trước luôn, Lâm Bân thấy thế lập tức đuổi theo, muốn lái xe đưa người về chỗ làm.

Thục Phân vẫn không chịu tha thứ cho hắn, không cho hắn cho.

Lâm Bân bó tay, đành phải đi theo cô ta ra ngoài cửa biệt thự, nhìn người lên xe ở trạm xe buýt rồi đi mất, trên đường về, hắn sốt ruột cào tóc.

Thục Phân đi rồi, hắn cũng tính thăm con gái xong đi, đỡ phải nhìn vẻ mặt của mẹ hắn.

Vừa mới đi vào cổng lớn chạm trổ hoa văn màu đen, hắn đã gặp ngay An Nhiên.

Lâm Bân sửng sốt: "Em gái, sao em lại ở đây, nắng chói chang như này, cháy nắng thì phải làm sao? Doãn Tư sẽ đau lòng lắm đấy!"

An Nhiên mỉm cười: "Không sao!"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

An Nhiên hỏi hắn: "Anh thân với Hoắc Doãn Tư từ bao giờ vậy, còn gọi cả Doãn Tư rồi, 20 triệu tệ mà bảo mượn là mượn được luôn, người khác không có cái thể diện này như anh đâu."

Cô ấy nói ám chỉ, Lâm Bân hiểu.

Trán hắn toát mồ hôi, mất tự nhiên mất một lúc, cuối cùng hắn dừng bước rồi thấp giọng nói: "Em gái, anh em gieo gió gặt bão, anh không sợ cậu ta! Lần này mà không có người phụ nữ kia, thì một ngày nào đó anh sẽ lại ngã vào cái cống khác... mặc dù hiện giờ chị dâu em lơ anh, nhưng cô ấy cố gắng làm việc, Nữu Nữu sống với mẹ anh cũng tốt, còn anh cũng sẽ nghiêm chỉnh thay đổi, chỉ cần chị dâu em đồng ý, anh sẽ tốt với cô ấy suốt đời.

An Nhiên yên lặng lắng nghe.

Cuối cùng, cô ấy không nói gì, chỉ đi cùng Lâm Bân vào biệt thự.

Hoắc Doãn Tư đang đứng ở cửa.

An Nhiên nhìn thấy anh ấy, cô ấy quay lại nhìn Lâm Bân rồi nói: "Anh nói phải giữ lời đó!"

Lâm Bân mấp máy môi, hắn vừa cất lời, giọng nói lại có một tia run run: "Anh nhất định sẽ giữ lời! Sau này anh em sẽ không mắc sai lầm nữa, một lòng một dạ với chị dâu em! Nếu còn tái phạm, chính anh cũng tự coi thường mình.

An Nhiên mỉm cười.

Lâm Bân đưa mắt tiễn cô ấy, sau đó hắn vẫy tay với Nữu Nữu đang ở trên ban công tầng hai: "Con gái, bố đi làm đây, con đợi bố kiếm tiền mua Ferrari cho con nhé!"

Nữu Nữu không nói gì, nhưng cô bé cũng không quay đầu bỏ đi như trước đây.

Lâm Bân ngẩng đầu lên nhìn cô bé.

Cuối cùng hắn cắn răng quay người rời đi, khi ngồi vào xe hắn vuốt mặt, rồi tát mình một cái: "Để con gái sống ở nhà người khác, dù có tốt đi chăng nữa cũng không tốt bằng mẹ ruột, Lâm Bân mày không phải con người!"

Hoắc Doãn Tư đưa An Nhiên vào nhà.

Vợ chồng Hoắc Minh cũng chuẩn bị đi về, nên không khỏi lại dặn thêm mấy câu nữa, Hoắc Doãn Tư ôm vai An Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Bố mẹ, bố mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc An Nhiên thật tốt."

Hoắc Minh khẽ hừ: "Con giỏi chăm sóc người khác mà, con chăm sóc đến cả nhà người ta rồi!"

Ông nói có hàm ý khác.

Chỉ có Ôn Noãn không biết chuyện này, nên bà nghe mà như lọt vào sương mù.

Lên xe, bà trách Hoắc Minh nói linh tinh: "Ông nói thế là không đúng, Doãn Tư chăm sóc gia đình dì Lâm một tí cũng chẳng sao. Ngày xưa người ta chăm sóc Lâm Hi, bây giờ thắng bé ngoan ngoãn hiểu chuyện kia kìa.

Hoắc Minh có khổ mà không nói được.

Ông cũng không thể kể mấy việc phá hoại mà con trai ông làm cho vợ nghe được, thế là ông chỉ hừ hừ: "Bà không biết thằng nhãi này phúc hắn cỡ nào đâu, bằng tuổi nó tôi tuyệt đối không xấu xa như nó!"

Ông ấy nói một hồi, lực chú ý lại quay về Ôn Noãn.

"Ôn Noãn, gen tốt thế này, đáng lẽ ra hồi trẻ chúng ta nên sinh thêm mấy đứa nữa!"

Ôn Noãn tựa lưng vào ghế, bà dịu dàng nói: "Lúc trẻ ông bận lắm, nào là chạy vào bệnh viện truyền máu, nào là ra nước ngoài kiện tụng, làm gì có rảnh mà sinh con

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK