Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, cô ấy nghiêng người ôm mặt anh ấy, hôn lên môi anh ấy rồi rì rầm: "Anh hư quá! Hoắc Doãn Tư, trước đây anh cũng bắt nạt em như này, sao lúc đó em lại phải lòng anh cơ chứ! Lúc làm thư ký của anh, rõ ràng em không cần kỹ càng trong việc nhà như thế, nhưng em cứ hầu hạ anh như một nữ đầy tớ vậy, nghĩ lại hồi đó em ngốc quá."

Hoắc Doãn Tư cảm thấy tốt vô cùng.

Anh cũng hôn cô ấy một cái, rồi cười nhẹ: "Thế chứng tỏ lúc đó em có ý đồ với anh!"

An Nhiên không phủ nhận: "Đúng! Em có ý đồ với tổng giám đốc Hoắc đấy!"

Hoắc Doãn Tư khá là rộng lượng: "Không so đo với em! ... Phải rồi, anh chưa ăn cơm tối, anh còn đang đói bụng đây này, chúng ta đi ăn chút gì đó đi?"

Anh ấy tưởng An Nhiên sẽ không đồng ý, vì cô đã ăn rồi.

Không ngờ, An Nhiên lại rất sảng khoái nói: "Được! Dù sao vẫn còn sớm! Anh muốn ăn gì?"

Hoắc Doãn Tư thấy cô ấy hiền thục, thưởng cho cô ấy một cái hôn.

Sau đó bọn họ vẫn về biệt thự, Hoắc Doãn Tư tự nấu cho mình một bát mỳ hải sản, mùi thơm làm hai đứa trẻ đều thèm ăn vô cùng, cuối cùng anh ấy cũng làm cho chúng hai bát.

Anh ấy hỏi An Nhiên có ăn không.

An Nhiên cầm điện thoại chơi, lát sau cô ấy ngẩng đầu lên: "Em không ăn đâu! Hôm nay em nạp đủ dinh dưỡng và nhiệt lượng rồi."

Hoắc Doãn Tư ngồi xổm xuống, xoa cái bụng bằng phẳng của cô ấy. Anh ấy nói: "Anh sẽ không chê tổng giám đốc An đâu! Em muốn ăn thì cứ ăn đi!"

An Nhiên: "Vậy em cố mà làm vậy!"

Hoắc Doãn Tư cười cô ấy càng ngày càng đạo đức giả.

An Nhiên ôm cánh tay anh ấy đi vào phòng ăn, cô ấy nói nhỏ: "Tổng giám đốc Hoắc nói năng và làm việc đều mẫu mực."

Nghe vậy, Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy một cái, ánh mắt cũng thay đổi rồi.

Đêm khuya, đèn trong biệt thự dần tắt.

Hoắc Doãn Tư đang tắm.

An Nhiên mặc áo ngủ mỏng, dựa vào đầu giường cầm điện thoại giải quyết một số việc, cuối cùng cô ấy cắn môi rồi gửi cho Cố Vân Phàm một tin nhắn: [Có lẽ Tư Ỷ sắp ra nước ngoài rồi.

Gửi xong, cô ấy ném điện thoại sang một bên.

Mở ngăn tủ ra, bên trong là giấy điều chuyển công tác mà Cố Vân Phàm cho cô ấy, cô ấy đã có quyết định từ lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa nói cho Hoắc Doãn Tự biết, tất nhiên là anh ấy cũng không hỏi.

An Nhiên không biết anh ấy tự tin, hay là gì!

Cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Doãn Tư đi ra với một thân hơi nước, thấy đèn đầu giường vẫn bật, An Nhiên còn đang ngồi đó lau tóc: "Sao em chưa ngủ? Đợi anh dạy người thế nào mình làm thế đó à? Tổng giám đốc An, ba tháng đầu thai kỳ chúng ta vẫn phải khắc chế đó!"

An Nhiên liếc anh ấy một cái: "Tổng giám đốc Hoắc nghĩ nhiều rồi!"

Hoắc Doãn Tư thấy cô ấy đỏ mặt, xinh xắn không nói nên lời, trong lòng anh ấy rục rịch.

Anh cho một tay vào chăn thăm dò, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Anh có nghĩ nhiều hay không, kiểm tra một chút là biết.”

An Nhiên khẽ kêu một tiếng: "Anh làm gì vậy?"

Ban đầu cô ấy không có suy nghĩ đấy, nhưng Hoắc Doãn Tư thật sự không phải đèn cạn dầu, anh ấy cứ phải trêu chọc làm cô ấy không chịu nổi, cuối cùng quả nhiên rối tinh rối mù, An Nhiên bị anh ấy ôm vào lòng xém là khóc.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô ấy, rồi hỏi nhỏ: "Còn dám khiêu khích anh nữa không?"

An Nhiên cắn chặt môi.

Cô ấy ngẩng đầu lên hôn cằm anh ấy, tuy không nói gì, nhưng ít nhiều gì Hoắc Doãn Tư cũng hiểu phụ nữ.

Giọng anh ấy căng thẳng: "Muốn thế à?"

An Nhiên mềm nhũn dựa vào vai anh ấy, hừ nhẹ: "Anh khốn kiếp!"

Hoắc Doãn Tư thương cô ấy, thế là nghĩ cách làm cô ấy thoải mái một hồi, sau khi kết thúc An Nhiên không dám trêu chọc anh ấy nữa, cô ấy đứng dậy đi rửa mặt..

Rửa mặt về, Hoắc Doãn Tư đang dựa ở chỗ cô ấy.

Trên tay anh ấy là tờ điều chuyển công tác.

An Nhiên đi qua xốc chăn lên nằm trong lòng anh ấy, cùng xem với anh ấy, Hoắc Doãn Tư cúi đầu: "Vẫn còn giữ à, muốn đi lắm đúng không?"

An Nhiên trêu anh ấy: "Đúng vậy! Muốn đi!"

Anh ấy hôn cô ấy: "Chồng, con đều không cần nữa à?"

An Nhiên bật cười.

Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn một lúc, anh ấy chợt nói: "An Nhiên, nếu em thật sự muốn đi, thì cứ đi đi! Dẫn thêm mấy người sang đó, mỗi tuần anh sẽ bay sang hai ngày, đợi khi nào tổng giám đốc An làm đủ thì về chúng ta kết hôn."

An Nhiên rất bất ngờ: Anh ấy tốt quá mức rồi!

Nhưng cô ấy chưa nói ra dự định của mình, để anh ấy nghĩ rằng cô ấy vẫn muốn đi thành phố B.

Cảm giác bắt chẹt anh ấy, sướng thật!

Tâm trạng An Nhiên rất tốt, cô ấy nằm xuống rồi kéo kéo anh ấy: "Em buồn ngủ rồi!"

Hoắc Doãn Tư nằm xuống với cô ấy, anh ấy nhìn khuôn mặt buồn ngủ của cô, nhẹ nhàng nói: "Anh nghiêm túc đẩy, An Nhiên! Anh không đùa đâu, nếu em thật lòng muốn đi thì anh ủng hộ em.

Câu trả lời của An Nhiên là, tắt đèn, sau đó trong bóng đêm cô ấy sờ lên môi anh ấy, hôn nhẹ anh ấy, cô ấy cũng nói rất nghiêm túc: "Em biết rồi!"

Vừa mới ngủ, Cố Vân Phàm đã gọi điện cho anh ấy.

Hoắc Doãn Tư ấn tắt ba lần.

Cuối cùng anh ấy không nhịn được nữa nên bắt máy, rồi còn nói với An Nhiên: "Anh hối hận rồi! Cái lão thất phu này không hạnh phúc, còn muốn giày vò cả người khác!"

Bên kia, giọng Cố Vân Phàm lạnh lùng: "Hoắc Doãn Tư, tôi mới hơn 40 tuổi thôi!"

Hoặc Doãn Tư hừ lạnh: "Tổng giám đốc Cố cũng biết mình hơn 40 rồi à, chú quấy rầy giấc ngủ của người ta, chú không nên làm thế đâu! Muộn thế này rồi, có việc gì?"

Cố Vân Phàm im lặng một lát rồi hỏi: "Lý Tư Y sắp ra nước ngoài à? Cô ấy có nói đi đâu không? Đi bao lâu?"

Hoắc Doãn Tư cười nhẹ, sau đó anh ấy rất là thất đức nói: "Tổng giám đốc Cố không ôm vợ con đi ngủ đi, sao lại quan tâm một người phụ nữ đã vứt bỏ vậy? Cô ấy đi đâu đi bao lâu, có liên gì với tổng giám đốc Cố không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK