Lục Khiêm cúi đầu, nhìn đòi tay trăng nõn ấy.
CÒ lại không có chút cảm giác nào, cứ òm ấp như thế, đi thẩng một đường ra khỏi nghĩa trang.
Thư ký Liều cầm ò đi ở phía sau có vẻ suy tư.
Tối hòm qua, ỏng Lục nói cò Hồ Chí Nhân không thú vị, có lẽ cũng không phải là vì cò Hồ Chí Nhân không thú vị, chẳng qua là vì đã tìm thấy thứ tốt hơn, những thứ khác cũng trở nên vò nghĩa.
Lúc trở về, Lục Khiêm cho tài xế lái xe thay Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu ngồi bên cạnh Lục Khiêm, cò nói rất nhiều, cũng không hề luống cuống vì chuyện tối hõm qua.
Thư ký Liễu lái xe, mỉm cười: Khó có khi ông Lục không chê phiền.
Trên đường Lục Khiêm nhận một cuộc gọi riêng tư, là một người bạn đại học của ỏng ở thành phố B, buổi chiều có một bữa tụ họp.
Sau khi nói vài câu, Lục Khiêm bỗng nhiên liếc mắt nhìn Hoắc Minh Châu một cái.
Ông cười khẽ: “Các cậu cố ý đúng không! Biết rõ tôi là người cò đơn, nói kiểu gì cũng bắt tòi đưa bạn gái tới, không phải đang cố tình làm khó tôi sao?”
Không biết bên kia đã nói cái gì…
Lục Khiêm nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế: “Được thòi! Mấy đứa nhãi ranh các cậu.”
ông cúp điện thoại.
Nếu đây là ngày thường, thư ký Liều nhất định sẽ giúp ông sắp xếp một bạn nữ, bảo đảm ngoan ngoãn hiếu chuyện không gây chuyện phiền toái cho õng Lục, còn có thể dằt ra ngoài, nhưng hiện tại trẽn xe lại có thêm một cỏ gái, trong phút chốc thư ký Liều cũng không hiếu rõ suy nghĩ trong lòng Lục Khiêm nên không lắm miệng.
Quả nhiên, Lục Khiêm cất điện thoại, nhìn Hoắc Minh Châu.
“Đi ãn một bữa với tòi nhé!”
Hoắc Minh Châu có hơi do dự, có phải bạn của chú Lục là đều là mấy ông chú già không nhỉ!
Lục Khiêm nhẹ nhàng nói: “Qua đó có phát bao lì xì!”
Hoẩc Minh Châu không biết cố gằng đã bị dụ dỗ…
Trở về khách sạn, Lục Khiêm thay một bộ quần áo.
Vẩn là sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, chỉ cời hai cúc áo trên cùng, tay áo xân tới khuỷu tay, phò bày đường cong cánh tay nam tính khỏe mạnh.
Dáng người của õng là dáng người mà mọi phụ nữ phương Đòng sẽ yêu thích.
Ông lái chiếc xe thế thao Lotus đen ra, dắt có đi tới một câu lạc bộ cao cấp nhưng rất kín đáo, có thẻ hội viên, người bình thường đừng nói tới việc đi vào, có khi còn chẳng biết có một nơi như vậy đang tồn tại.
Nhà họ Hoẳc cũng rất giàu có nhưng không chung một vòng quan hệ nên Hoằc Minh Châu chưa từng tới đây.
Giám đốc không dám nhìn Lục Khiêm nhiều, chỉ dẫn bọn họ vào phòng riêng rồi nói một câu: “Chúc òng Lục chơi vui vẻ!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng gật đau.
Cách cống trang trí hoa văn đúc đồng lộng lẫy từ từ khép lại, Lục Khiêm tựa vào bên cạnh cửa, châm thuốc.
Nhìn dáng vẻ của ông có vẻ cũng thường tới chơi.
Phòng riêng này rất lớn, ít nhất phải đến tám trăm mét vuông, nhà ăn cùng khu giải trí cách xa nhau, lúc này mười mấy người cả nam cả nữ ngồi trước bàn ăn, chỉ chờ Lục Khiêm.
Lục Khiêm vừa hút xong một ngụm thuốc…
Có một người đàn ông nhìn rất cao quý bưng ly rượu vang đỏ bước tới: “Lục Khiêm, cậu cũng khó mời đấy!”
Ngoại hình người nọ cũng không tồi, chỉ là khóe mắt mang vẻ phong lưu, lại nhìn Hoắc Minh Châu rồi cười: “Tìm được cò bé này ở đâu thế? Quá trong sáng!”
Lục Khiêm từ tử thở ra một ngụm khói: “Trong lứa con cháu!”
Người đàn õng kia không tin.
Lục Khiêm nói lời này ai mà tin được, phải biết rằng mấy người đàn õng như bọn họ mỗi lần tụ họp đều sẽ mang tình nhân tới, tuy rằng Lục Khiêm chưa kết hòn nhưng cũng có mấy vị hồng nhan tri kỷ.
Buối sáng, cò Hồ đã gọi điện thoại nói bóng nói gió đôi lời.
Trong lời người nọ nói không khỏi có chút khinh thường, Lục Khiêm cười nhẹ: “Thật không dám gạt! Là con gái nhà họ Hoẳc, em gái Hoẳc Minh.”
Mấy người đàn ỏng trong phòng trợn tròn mắt.
Em gái của Diêm vương sống ngành luật đấy ư?
Lục Khiêm mang cò tới đây làm gì?
Lục Khiêm tự nhận là chú Lục, duỗi tay sờ đầu Hoắc Minh Châu: “Cò bé này muốn tới đây mở rộng tầm mắt, tôi đưa cô ấy tới đây học hỏi thêm, các òng đừng nói bừa.”
Ông bảo Hoắc Minh Châu chào hỏi: “Đây
là chú Dịch”
Lúc này có một người phụ nữ vò cùng xinh đẹp đi tới, tuổi còn rất nhỏ, có lẽ còn chắng lớn hơn Hoắc Minh Châu.
Cò ta cùng người họ Dịch vò cùng thân mật.
Hoắc Minh Châu đâu biết những bí mật ấn sâu đó, ngọt ngào chào hỏi: “Chào chú Dịch, chào thím Dịch.”
Người phụ nữ kia nờ nụ cười.
Mọi người ngồi trong phòng đều nở nụ cười.
Người đàn õng cười hỏi Lục Khiêm đào được kho báu ở đâu vậy, người phụ nữ kia ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại vò cùng xúc động, có được mấy ai có thế sống đơn giản như Hoắc Minh Châu đây?
Khỏng khí bữa tiệc vò cùng thoải mái.
So với việc gọi đây là một bữa tiệc thì không bằng cứ nói đây là lúc một đám người duy trì mối quan hệ xã giao, phần lớn là người có máu mặt, giữ gìn được mối quan hệ tốt tóm lại chỉ có lợi chứ không có hại.
Mà ở trong đó, địa vị của Lục Khiêm là tối cao nhất.
Trong tay ỏng nắm giữ nguồn tài nguyên năng lượng mới, chỉ cần đế lọt một kẽ hở cũng đủ để đám người bọn họ không lo cả đời.
Đương nhiên, bọn họ cũng có chỗ hữu dụng đối với Lục Khiêm.
Có người muốn leo lên nhà họ Hoắc và Hoắc Minh, đi tới kính rượu nhưng đều bị Lục Khiêm cân lại, õng nói thẳng: “Cò ấy không hiếu những cái đó.”
Vì thê’ không còn ai dám tới bắt chuyện nữa.
Lục Khiêm đi vệ sinh, Hoắc Minh Châu như cái đuôi nhỏ đi theo chú Lục của cò, thật ra người ngồi trong cãn phòng này cũng đã nhìn ra được chút mập mờ nhưng Lục Khiêm đã nói là con cháu, vậy nhất định là con cháu.
Lục Khiêm rửa tay.
Hoẩc Minh Châu ghé vào bên cạnh òng, nhỏ giọng nói: “Chú Lục, hình như bọn họ có hơi sợ chú!”
Lục Khiêm đóng vòi nước bằng vàng lại.
Ông uống hơi nhiều, từ từ rít một điếu thuốc lá.
Khói chậm rãi loang ra…
Ông nghĩtới lời Hoắc Minh Châu nói, đúng vặy, tuy rằng đây đều là bạn học cũ của ông, qua lại với nhau cũng đã lâu, nhưng không nghi ngờ gì, bọn họ đều muốn dựa vào hơi ỏng để bay lén.
Đứng trên cao hứng gió lạnh mà…
Hòm nay người khác có thế sợ ông, kính trọng gọi hai tiếng õng Lục nhưng nếu ngày nào đó õng vấp ngã, chỉ sợ không chỉ bj người ta đạp vào đất không bò dậy nổi, cuối cùng rơi xuống tan xương nát thịt!
Chỉ có đứa ngốc này mới đơn giản như vậy, đơn thuần như một con cún con.
Thậm chí ông có hơi hối hận vì đã mang cò tới…
Đúng lúc này, bén trong nhà vệ sinh xuất hiện vài tiếng động lạ, có vẻ như đang đau khổ lại có chút vui sướng, bắt đầu chỉ là từng tiếng đứt quãng, sau đó hình như đã nổi hứng, cả hai đều chẳng thèm đế ý nữa.
Ván cửa phòng vệ sinh lay động kịch liệt.
Giọng nói quyến rũ của cò gái lúc cao lúc thấp, ở giữa xen kẽ với tiếng thở dốc hồn loạn nhưng rất thoải mái của người đàn ông.
Hoầc Minh Châu giật mình
Cò có ngốc cũng đoán ra được quan hệ của người đàn ông và người phụ nữ kia, nhất định không phải là vợ chồng, nếu thật sự là vợ chồng thì sao có thể vội vàng thiếu kiên nhẫn như vậy, đặc biệt người kia còn là người có địa vị nữa.
Cò nghĩ lại về tuối tác của mấy người phụ nữ ngồi trong phòng…
Cô gái nhỏ võ cùng uất ức.
Mấy người đàn ỏng kia toàn mang người tình tới, Lục Khiêm lại dắt cò theo.
Đôi mẳt cò đỏ lên, trừng mằt nhìn Lục Khiêm.
Lục Khiêm còn đang chậm rãi hút thuốc, trên khuỏn mặt từ trước đến nay luôn tỏ vẻ tao nhã nay lại nhiều thêm cảm giác sâu không lường trước của đàn ỏng trưởng thành…
Hoăc Minh Châu tức giận đến mức đá óng một cái.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng chú Lục là một người vò cùng chính trực ấy chứ!
Lục Khiêm kẹp thuốc lá, một tay nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy cổ tay của cò, hạ giọng: “Đã nghe trộm rồi còn trút giận lên tỏi là thế nào?”
Cò vẫn là trừng ông: Rõ ràng chú biết.
Thế nhưng.. Thế nhưng lúc cò bị ông cầm tay, những chổ ấy lại dần dần trở nên tê dại.
Lục Khiêm dập thuốc, chuẩn bị đưa cò rời đi.
Đúng lúc này cặp đòi bên trong đã xong xuôi, tốc độ kéo quần nhanh đến mức đáng sợ, chỉ trong chốc lát đã bước ra ngoài, còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Chờ bữa tiệc kết thúc thì tới khách sạn đi! Chí chốc lát sao mà đủ!”
Hoằc Minh Châu hoảng hồn…
Vài giây sau bọn họ đi tới là sẽ biết hai người đang nghe trộm.
Ánh mắt Lục Khiêm trở nên thâm trầm.
Bỗng dưng ông ôm lấy vòng eo của cò, kéo cõ vào trong nhà vệ sinh nữ.
Cánh cửa đóng sầm một tiếng…
Trái tim của Minh Châu đập thình thịch, sau đó nhìn quanh bốn phía, cắn mòi: “Đi ra ngoài lỡ bị người thấy thì làm sao bây giờ?”
Lục Khiêm ấn cỏ lên ván cửa.
Đứa ngốc ngày cãn bản không hề nhận ra được nguy hiếm…
Lục Khiêm cúi đầu, gương mặt trăng trẻo thon gầy cọ phía sau tai cò, nghẹn giọng hỏi: “Cháu sợ người khác hiểu 1’âm?”
Cò ngây thơ gật dầu.
Lục Khiêm cười nhẹ, thật ra dù bị người khác nhìn thấy cũng chắng sao cả, chuyện xây ra trong căn phòng này cũng không khiến người nào bất ngờ.
Ông mới uống rượu xong, cảm thấy vật nhỏ õng đang õm trong lòng cực kỳ mềm mại.
Thân thế cọ xát vào nhau, Hoắc Minh Châu hò hấp cực kỳ dồn dập.
Cò không dám lộn xộn, chỉ c‘ân phập phồng ngực một chút là sẽ dán sát vào người ông hơn, hơn nữa khi dựa sát vào như vậy cô mới phát hiện óng cũng không thon gầy như trong tưởng tượng của cô. ông không cường tráng nhưng toàn bộ cơ thế lại là cơ bắp dẻo dai.
Âm áp, dính chặt vào người cò.
Lục Khiêm cũng không phải trai tơ không hiểu phụ nữ, ông cảm nhận được sự bất an của cỏ, nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của cò.
“Sợ sao?”
Hoắc Minh Châu nức nở một tiếng.
Lục Khiêm đưa tay nâng mặt cò lên, thấp giọng nói: “Gọi tòi một tiếng chú Lục thì chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.”
“Chú… Chú Lục.”
Lúc cò nói hai chữ này, giọng nói như tan thành từng mảnh nhỏ, bờ mòi run run, hai chân cũng sắp đứng không nối nữa.
Cò khỏng biết mình bị làm sao.
Cò cảm thấy vò cùng thẹn thùng.
Thế nhưng sâu trong nội tâm lại không lừa được ai khác, cò thích ông, thích người đàn õng cò gọi là chú Lục này.
Lục Khiêm nâng mặt, tới gần cò từng chút một, cho tới khi đã gần trong gang tấc.
“Cháu gọi chú Lục rồi mà.” Cò sắp khóc.
Lục Khiêm ừ một tiếng, sau đó õng nhẹ nhàng giữ chặt đầu cò, dán sát vào mòi cỏ, tiến thắng vào bên trong dò xét… Cò có hơi kháng cự, ỏng dùng lực mạnh mẽ kiềm chế cò, nghẹn giọng nói: “Ngoan!”
Minh Châu mởto hai mắt, nhìn õng chiếm cứ mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK