Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người từ từ đi vào khu biệt thự, giữa vợ chồng cũng không gì mà không thể nói, Ôn Noãn nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngày như hôm nay sao lại mời người đó của nhà họ Tư đến chứ? Em thấy không chỉ có cậu khó xử, mà Minh Châu cũng không thoải mái."

Hoắc Minh cười nhàn nhạt.

Anh hỏi ngược lại cô: "Đau lòng à?"

Ôn Noãn ừ nhẹ một tiếng: "Phải, em đau lòng đấy, một bên là cậu, một bên là giống như em gái."

Hoắc Minh dừng lại.

Anh châm điếu thuốc và chắn ở đầu gió cho Ôn Noãn.

Anh chậm rãi nhả một làn hơi và cười: "Chuyện này không thể trách anh được, là bố sắp xếp đấy, hơn nữa... Không phải đã nói trước đó là làm họ hàng rồi sao? Em không thấy lần này cậu quay lại với dáng vẻ thâm sâu khó lường, không thể nào mà không có năng lực chống lại một chút đả kích này được.

Ôn Noãn suy nghĩ kỹ càng nói: "Vậy chúng ta không được thiên vị.

Hoắc Minh liếc nhìn cô.

Khuôn mặt nghiêm túc của vợ anh quả thật đáng yêu.

Anh dập tắt điếu thuốc, đưa bàn tay ấm nóng sờ vào eo cô, anh trầm giọng nói: "Thế nào là không thiên vị? Anh về phe em... Em nói xem sao eo của em sao lại nhỏ như thế này chứ? Hay là chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa để trong nhà càng thêm náo nhiệt nhé?”

Ôn Noãn gỡ tay anh ra.

"Ăn nói tào lao, hơn nữa đây là đâu chứ?"

Hoắc Minh mỉm cười: "Chúng ta là vợ chồng, người làm trong nhà đều biết điều, nên sẽ không nói bậy đâu."

Da mặt của ôn Noãn không dày như anh.

Hai người đùa nhau, kẻ trước người sau đi vào phòng khách...

Lục Khiêm quay về biệt thự của mình.

Xa cách hai năm, lần đầu trở về nên trong nhà cũng rộn ràng hẳn lên.

Bà Liễu đích thân xuống bếp, nấu rất nhiều món ăn mặn, và mọi phương pháp nấu ăn đều được tung ra.

Bà cụ thì tự tay chiên thịt viên.

Chiếc xe dừng lại, Thư ký Liễu lập tức chạy đến mở cửa, và còn nói những câu tốt lành dí dỏm.

Bà cụ cũng chạy ra theo.

Lục Khiêm đi lên phía trước khẽ chào bà cụ.

Đôi mắt bà cụ không còn như trước nữa, bà nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt của con trai, đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Lục Khiêm ngồi xổm xuống để bà sờ vào.

Bà cụ kiên nhẫn một lúc mới nói: "Quay về là tốt."

Thư ký Liễu tự tay đốt pháo hoa.

Trong không khí náo nhiệt, anh ta chạy lại che tai nói: "Sau này đều là chuyện đại cát đại lợi."

Lục Khiêm mỉm cười không nói.

Bà cụ đến gần hỏi ông: "Minh Châu đâu? Còn có cả Thước Thước cục cưng của mẹ và Tiểu Lục U đâu? Không phải con đến nhà họ Hoắc sao? Sao không đưa họ về?"

Lục Khiêm đỡ bà cụ đi.

Ông cười mỉm nói: "Thằng nhóc vẫn đang còn giận dỗi với con, hôm khác đi, hôm khác con đưa nó về chơi."

Tâm trạng bà cụ thư thái hơn một chút.

Bà cụ liếc nhìn ông mắng vài câu: "Xem ra mấy mẹ con của nó không muốn gặp con đấy, bình thường Minh Châu đâu có ít thăm mẹ đâu."

Lục Khiêm cũng chỉ cười.

Bà cụ không sờ được đến ngọn nguồn.

Lúc này, một cô gái nhút nhát đi đến, là Lục Huân, đáng tiếc là cô ấy vẫn không chịu nói.

Cô ấy làm cho Lục Khiêm một cái bánh ngọt khá xấu, cô ấy mang đến rồi ngại ngùng quay đầu bỏ chạy.

Bà cụ Liễu cười nói: "Con bé rất nhớ anh Lục."

Lục Khiêm cũng chỉ cười nhàn nhạt.

Một bữa cơm rất náo nhiệt, sau bữa cơm ông uống hai viên thuốc, sau đó ngồi ngẩn ngơ trong phòng ngủ.

Cho dù biểu hiện của ông ung dung đến đâu đi nữa.

Nhưng thực sự trong lòng ông rất để ý.

Để ý đến người đó, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy.

Ông với Minh Châu, hai năm trước đã không có khả năng phát triển tình cảm nữa rồi, ông ra đi rất tuyệt tình, gần như không để lại đường lui, thật sự cô ấy không cần thiết phải đợi ông.

Nhưng ông được sống tiếp lại không can tâm.

Bây giờ ông muốn hút một điếu thuốc, nhưng sức khỏe lại không cho phép... Cuối cùng ông móc trong túi ra một cái kẹo, là loại mà Minh Châu rất thích ăn.

Lục Khiêm bóc ra và cho vào miệng.

Một chút vị ngọt, mùi vị giống như Minh Châu.

Lục Khiêm tiếp nhận công ty.

Dưới sự quản lý của Hoắc Minh trong hai năm nay, công ty cũng được xem là tăng trưởng ổn định, nhưng dù sao sức lực của của Hoắc Minh cũng có hạn, cũng không thể cải cách dứt khoát quyết đoán được, vậy nên Lục Khiêm đã mất ba tháng để chấn chỉnh.

Ba tháng nay, tuần nào ông cũng đến thăm Tiểu Lục U và Thước Thước.

Tiểu Lục U rất thích ông.

Lúc nào cũng đòi ông bế.

Tiểu Thước Thước có khoảng cách với ông, cậu bé ít khi gọi ông là bố và cũng không chịu nói chuyện với ông.

Lục Khiêm biết rằng có gấp cũng không được.

Hôm nay, ông ở nhà họ Hoắc cùng với hai đứa trẻ, vừa hay Hoắc Minh cũng quay về.

Anh cởi áo khoác ra ngồi thoải mái lên sofa rồi liếc nhìn Lục Khiêm.

Hoắc Minh thầm nghĩ: [Thật là quá bình tĩnh!]

Lục Khiêm bế đứa con gái dạy cô bé tập đi, cô bé đi chưa vững.

Ngã uỵch một cái.

Khuôn mặt nhõng nhẽo nhăn lại, khẽ hứ một cái đòi bố bế.

Lục Khiêm bế cô bé lên, vừa hôn vừa dỗ cô bé: "Chúng ta thử lại một lần nhé."

Tiểu Lục U sáp đến gần đòi ông hôn lần nữa mới chịu đi.

Lục Khiêm cười: "Thật là nhõng nhẽo, giống y mẹ của con vậy.”

Lục Khiêm đặt con bé xuống, đi ra xa khoảng ba mét rồi dang hai cánh tay ra... con người nhỏ bé đó loạng choạng đi về phía ông, giữa chừng ngã xuống một lần, nhưng Lục Khiêm không đến đỡ cô bé lên.

Cô nhóc đứng lên giống như chú chim non vậy.

Loạng choạng liêu xiêu.

Sau đó, thế mà đứng vững hơn nhiều, con bé vui mừng nhìn Lục Khiêm.

Những bước cuối cùng bổ nhào vào trong tay bố.

Lục Khiêm hôn con bé.

Ngoài cửa có tiếng xe, và cả tiếng mưa nữa, người làm mở cửa sảnh nói: "Người của cô chủ ước hết cả rồi, cậu Tư, chào cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK