Anh luôn thờ ơ lạnh nhạt với cô có lẽ là vì vẫn chưa nghĩ xong nên xử lý cô thế nào.
Vậy nên cô phải tự xử lý mình.
Cô ra nước ngoài, đi nửa năm, đủ để đôi bên có thời gian nghĩ rõ ràng và tìm ra cách giải quyết chính xác nhất.
Cô đã nói rõ rồi, Khương Lan Thính cũng không ngu.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em giải quyết vấn đề chênh lệch thời gian đi đã! Sau khi xong việc tôi sẽ qua thăm em.”
Hoắc Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô cúp điện thoại, dựa người vào ghế da ngủ bù. Hiện tại cô rất hoài niệm khoảng thời gian mình vẫn độc thân. Thật ra Khương Lan Thính hối hận, cô cũng hối hận.
Lúc đầu kết hôn, quả thật quá xúc động.
Tính cách cô phóng khoáng nên nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Để lấy được nhân vật này, một gương mặt châu Á như cô đã phải cố gắng rất nhiều, vì đoàn làm phim này và nhân vật B này… Điều kiện cũng rất tốt.
Nếu cô không cố gắng tốt, nhân vật B này có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.
Hoắc Kiều có cảnh hành động, cô luyện võ thuật một tháng. Đạo diễn bảo cô có thiên phú cao, nói nếu cô muốn đầu quân vào thị trường điện ảnh nước ngoài thì cô sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển thành ngôi sao quốc tế như Lưu Vũ Linh.
Hoắc Kiều không có nhiều tham vọng vào sự nghiệp nhưng cô cũng rất vui.
Song cô không ngờ được là, khi đến thời gian đóng phim chính thức, cô phát hiện mình mang thai… Cái thai phát triển từ đêm trước khi đi cô làm với Khương Lan Thính.
Bây giờ cô phải đối mặt với hai sự lựa chọn.
Bỏ đứa trẻ chọn sự nghiệp hoặc là chọn đứa trẻ rồi từ bỏ nhân vật vất vả lắm mới tranh thủ được này…
Hoắc Kiều có quyết định rồi.
Trước tiên cô gọi điện thoại cho Khương Lan Thính, bảo anh cuối tuần này sang thăm cô, cô muốn nói cho anh tin tức này. Có lẽ hôn nhân của họ sẽ có khởi sắc nhờ đứa trẻ này, quan hệ của họ sẽ thân mật hơn chút.
Bọn họ đều không còn trẻ nữa nên có con đương nhiên là muốn sinh ra.
Khương Lan Thính nghe điện thoại.
Anh tưởng Hoắc Kiều gọi nói chuyện cuối tuần cô đi nước ngoài, anh nói xin lỗi trước, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Tuần này có thể tôi không sang được! Hạng mục trên tay tôi xảy ra chút vấn đề, tôi không thể bớt thời gian qua một chuyến được… Hoắc Kiều, tuần tới được không?’
Hoắc Kiều bình thản nói: “Tuần tới anh thật sự rảnh chứ?’
Không chờ anh trả lời, cô lập tức muốn nói chuyện có con cho anh nghe, cô không phải người kiểu cách.
Đúng lúc đó Anna bước vào phòng làm việc mời Khương Lan Thính đi họp, Khương Lan Thính khẽ nói: “Tối nay chúng ta nói sau nhé! Bây giờ tôi phải đi họp!’
Hoắc Kiều không nhịn được tức giận nói:” Khương Lan Thính, anh không có thời gian để nghe tôi nói một câu sao?”
“Vậy em nói đi!”
Khương Lan Thính vừa nói vừa thảo luận về cuộc họp với Anna đứng ở bên cạnh, nghe có vẻ anh đang rất gấp.
Hoắc Kiều cầm điện thoại di động, toàn thân cô lạnh như băng.
Khoảng một phút sau, điện thoại di động của Khương Lan Thính vẫn nằm trên bàn làm việc nhưng người lại không có ở đây… Đầu bên kia, Hoắc Kiều lẳng lặng cúp điện thoại.
Cô không còn mong đợi gì ở anh nữa.
Dường như anh rất quan tâm đến sự vui vẻ của cô, nhưng chung quy cô vẫn xếp sau những cuộc hội nghị đó… Nghĩ lại, dường như chỉ có khoảng thời gian anh theo đuổi cô, đó mới là lúc anh nghiêm túc, tạm thời buông xuống công việc được.
Nhưng lúc đó chẳng phải vì xã giao với tập đoàn Khương thị sao?
Hoắc Kiều cười khẽ, thậm chí cô còn cười ra nước mắt. Đúng vậy, bản chất hôn nhân của họ cũng chỉ là một cuộc hôn nhân xã giao đầy nguy cơ thôi. Sao cô có thể quên được chứ, tại sao cô lại cho rằng anh thật lòng yêu cô!
Có lẽ là vì anh trèo tường tới nhà họ Hoắc gặp cô.