Ôn Noãn tỉnh dậy đã nhìn thấy Hoắc Minh ở bên cạnh.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng sờ mái tóc dài màu trà của cò, cử chỉ này thực sự thân mật, cò có chút không được tự nhiên ngồi dậy: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”
Hoắc Minh thu tay lại.
Anh nhìn chằm chằm cò, hồi lâu mới cười một cái: “Hơn một tiếng đồng hồ.”
Ôn Noãn ngồi dậy mang giày: “Có làm lỡ việc của anh không?”
Tay của cò bị anh kéo lại.
Ôn Noãn nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Hoắc Minh nhấc tay, nhẹ nhàng nhéo mũi cò một cái: “Vì vợ anh, lỡ chút việc cũng không sao cả!”
ôn Noãn cười nhẹ.
Cò mới ngủ dậy vò cùng dịu dàng, còn anh đã rất lâu không hôn cô rồi, cho dù không phải nơi không thích hợp vẫn là không kìm lòng nối nghiêng người hòn cò.
“Hoắc Minh…”
Cò đấy vai anh, nhâc nhở anh.
Nhưng anh nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng đẩy cô ra, thăm dò vào trong hòn cô thật sâu.
Một lúc lâu cuối cùng anh cũng thoả mãn…
Ôn Noãn không còn sức lực dựa vào vai anh, bởi vì hôn nên khuôn mặt rất đỏ.
Hoắc Minh ôm lấy eo nhỏ của cò, ít nhiều cũng muốn nhưng anh cũng không dám tùy tiện đụng vào cô, sợ cò sẽ phản cảm, ôn Noãn cám thấy động tình của anh, thấp giọng nói: “Buối tối làm một lần đi!”
Độ tuổi này của anh cứ nhịn mãi cũng
không tốt.
Hơn nữa, cò cũng không có ý đinh ly hôn cũng không phải không có chút tình cảm với anh.
Hoăc Minh miền cưỡng vỗ cò một cái.
Xuống lầu ngồi vào trong xe, Hoắc Minh muốn đi cùng cô, nghiêng đau dịu dàng nói: “Đến còng ty được không? Buổi trưa anh ngủ trưa cùng em, buổi chiều tan làm trước đi rước Hoắc Tây.”
Ôn Noãn suy nghĩ, từ chối anh: “Doãn Tư còn cần phái chăm sóc nữa!”
Hoắc Minh có chút thất vọng, nhưng vẫn lái xe đưa cò về nhà, Bentley màu vàng kim từ tử rời khỏi phòng khám…
Bãi đặu xe của phòng khám, cửa xe một chiếc xe Mercedes Benz mở ra, một người bước xuống.
Toàn thân đều màu vàng lấp lánh, một bộ
dạng phong cách giàu sang.
Không phải người khác mà là Đinh Tranh.
Cò ta cười lạnh một tiếng: vừa nãy ở phòng khám cõ ta đã nhìn thấy ôn Noãn rồi, còn tưởng bản thân nhìn lần thì ra thật sự là cò!
Người ta đều tưởng ôn Noãn sống tốt nhất, thì ra đã cần khám bác sĩ tâm lý rồi.
Sâp đến buổi họp mặt bạn bè rồi…
Nếu như cuộc sống riêng tư của ôn Noãn bị bại lộ, vậy thì còn ai ngưỡng mộ cô không?
Nhưng phòng khám này rất cao cấp, thông tin cá nhân của bệnh nhân không dề dàng lấy được, Đinh Tranh dùng một số tiền lớn để mua chuộc y tá ở phòng hồ sơ, lấy được tài liệu.
Trầm cám sau sinh, không tin tưởng hôn nhân, một tháng sinh hoạt vợ chồng một lần.
Những điều này khiến cho Đinh Tranh nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Nhìn bộ dạng cô ta cười, cô y tá có chút sợ hãi, Đinh Tranh nói vài ba câu đã đuổi cõ ấy đi. Đợi người đi rồi cò ta ngồi trên xe gọi một số điện thoại: “Là báo XX phải không? Tòi có chút đồ khiến cho các anh cảm thấy hứng thú!”
Cúp điện thoại.
Cô ta nghiền ngẫm cười, một cuộc hôn nhân đã có vết thương thì còn cần tồn tại sao?
Người đàn ông như Hoắc Minh, còn giữ một người vợ có bệnh tâm lý sao? Người đàn òng như anh muốn phụ nữ gì mà không có?
Đang độ tuối khỏe mạnh, nhiều phụ nữ đồng ý sinh con cho anh!
Đinh Tranh chỉ nghĩ thôi đã sảng khoái, cò ta đợi xem trò cười của ôn Noãn, đợi nhìn con tiện nhân Bạch Vi đau lòng, chỉ có hai người bọn họ đau lòng thì cỏ ta mới xem nhưthật sự vừa ý được.
*
Buối chiều hôm đó, tờ báo XX đã đưa tin tức này.
Bọn họ đưa ra ảnh có sức thuyết phục, còn có một đoạn ghi âm cùa ôn Noãn.
Phía trên đó quả thật là ghi chép thăm khám của phòng khám nào đó, đầy những từ bí mật như trầm cảm sau sinh, Kiều An Sở Liên, còn có sinh hoạt vợ chồng…
[Hôn nhân hào môn tan vỡ]
[Hào mòn không tin tưởng tình yêu]
[Bí mật tình cảm của tống giám đốc tập đoàn Tây Á]
Tiêu đề chấn động, lập tức xỏng lên hot search, lại thêm đoạn ghi âm nên chứng cứ rõ ràng.
Bí mặt của vợ chồng Hoắc Minh bị lộ ra
sạch sẽ.
Thành phố B lập tức gió tanh mưa máu.
Tất cả mọi người đều đang đợi Hoắc Minh trả lời, bời vì câu trả lời của anh có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cổ phiếu của Hoâc Thị và Tây Á… Thư ký Trương đấy cửa phòng làm việc tổng giám đốc ra, Hoắc Minh đang gọi điện thoại.
Phía bên kia điện thoại là ôn Noãn.
Thân là người trong cuộc, bọn họ không thế nào không biết tin tức này.
Nhưng Hoẩc Minh không có trực tiếp nói, anh chỉ là dịu dàng nói với cô: “Buối chiều anh đi đón Hoắc Tây, em ở trong nhà đi, đúng rồi ăn dặm của Doãn Tư có phải ăn gần hết rồi không, anh đoán Hoắc Táy xong thuận tiện mua về, em còn muốn mua gì không?”
Phía bén kia, ôn Noãn ngồi ở phía trên chiếc Morningdevv.
Cõ đã thấy hotsearch, cũng biết ý của Hoắc Minh khi gọi điện thoại.
Trong điện thoại im lặng ngằn ngủi…
Rất lâu, Hoắc Minh mới thấp giọng nói: “Buối chiều anh sẽ mở cuộc họp phóng viên, ôn Noãn đừng sợ, em muốn sống như thế nào cũng được, còn lại giao cho anh.”
õn Noãn một tay đàn một đoạn dương cằm, sau đó dừng lại: “Em muốn biết là ai làm.”
Hoắc Minh gặt đau.
Sau đó, anh cúp điện thoại, chỉ là vẫn còn nhìn điện thoại cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Giọng nói của thư ký Trương căng thắng: “Tổng giám đốc Hoắc, tòi đã điều tra là được là do một tòa soạn tên là báo XX đăng tin ra, nhưng trước mắt còn chưa điều tra ra bọn họ có nguồn tiền vốn không rõ ràng nào.”
Hoắc Minh dựa vào ghế da thật, nhẹ nhàng xoay ngước mắt: “Tìm ra tổng biên tập phụ trách, kêu bộ phận an ninh mời anh ta ãn bữa cơm, cạy chứng cứ từ miệng anh ta ra cho tốt…. Nếu anh ta không nói thì tiếp tục cho anh ta ở lại ăn cơm.”
Thư ký Trương hiếu anh nhất.
Cò ấy biết Hoắc Minh thật sự tức giận rồi, người giờ chiêu trò ở phía sau chắc chắn sẽ rất thâm.
Hoắc Minh lại nói: “Chuấn bị buổi họp phóng viên.”
Thư ký Trương lập tức đi làm.
Đợi người rời đi, Hoằc Minh đang muốn gọi điện thoại cho Minh Châu, kêu cò ấy đi ở cùng với Ôn Noãn, nhưng lại nhận được điện thoại của bố anh trước.
Hoắc Chấn Đông võ cùng tức giận.
Mắng Hoắc Minh một trận trước, mắng anh vò dụng không bảo vệ được vợ.
Lát sau, giọng của õng mới hoà hoãn lại: “Mẹ con đã qua đó rồi!”
Hoắc Minh mềm lòng.
Hoăc Chấn Đông lại thương lượng với anh nên ứng phó thế nào, cuối cùng ỏng khá không vui hỏi: “Minh, con nói thật với bố, mũi tiêm năm đó có phải ảnh hưởng đến phía dưới của con không, nếu không cũng không đến nỗi không có ích như thế chứ!”
Một tháng thỉnh thoảng một lần…
Là phụ nữ cũng phải chạy thôi!
Hoăc Minh vừa tức vừa buồn cười: “Trái lại con có sinh lực, nhưng bố kêu con diễn độc tấu sao?”
Chuyện vợ chồng coi trọng sự tình nguyện vặy thì mới có ý nghĩa.
Chỉ có mình anh động tình, ôn Noãn không nhận được mãn nguyện anh lại không nỡ như vậy.
Chẳng qua Hoắc Chấn Đòng thăm dò con trai, lúc này nhận được đáp án cũng yên tàm: tục ngữ nói nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng, chỉ cần cơ thể không có bệnh còn có thể níu lại.
Ông lại quan tâm con trai: “Sau này con chăm sóc vợ con nhiều chút, chuyện trong nhà làm nhiều hơn một chút, để con bé có thể có thời gian rảnh rỗi đi uống cà phê, xem phim … Quả thật không được thì bố với mẹ con chăm sóc Doãn Tư, con tiếp nhận Hoẳc Thị là được rồi.”
Hoắc Chấn Đông trực tiếp cúp điện thoại.
Anh rất muốn gọi thêm cuộc điện thoại cho Ôn Noãn nhưng mẹ anh đã qua đó nên anh rất yên tâm.
Nửa tiếng sau, thư ký Trương vào: “Tống giám đốc Hoắc, buổi họp mặt phóng viên đã sắp bắt đau, truyền thòng chủ yếu của thành phố b đều đến hết, anh yên tâm tôi đã dặn dò xong rồi, bọn họ không dám viết lung tung đâu.”
Hoắc Minh đứng dậy, chỉnh lại áo vest.
Sảnh hội nghị số một Tây Á.
Hơn trăm phóng viên, máy quay giống như đại bác hướng thẳng vào bàn chủ trì, người ở phía dưới đều đang bàn luận.
Quả thật tin tức quá giật gân rồi!
Bọn họ đều đang đoán, Hoắc Minh sẽ trực tiếp còng bố ly hỏn hay là kéo theo bà Hoẩc thế hiện tình câm, giả vờ sự không có chuyện đó tồn tại?
Cửa chính phòng hội nghi từ từ mở ra.
Hoăc Minh bước vào, vẻ mặt kiêu ngạo không giống như bộ dạng người đàn òng ly hòn.
Không dợi phóng viên hỏi, anh đã nói vào micro mấy câu.
[Đầu tiên đối với chuyện làm lộ chuyện riêng của vợ tôi, tòi giữ nguyên quyền truy cứu.]
[Tiếp đến, tôi sẽ không ly hôn với bà Hoắc.]
[Thứ ba…]
Hoắc Minh đối mặt với máy quay, cười mỉm mắt (Tây thâm tình: “Bà Hoắc, bất kể là làm chồng hay là làm tình nhân, anh đều sẽ cố gắng làm tốt nhất! Chúng ta còn có thời gian cả đời có thể đi thử, anh tin sẽ có một ngày em sẽ cảm thấy lần nữa hứng thú với con người này, cơ thể này của anh.”
Bên dưới ồ lên: Đây là lời tỏ tình của Hoắc Minh sao?
Nhưng mà thật sự không biết xấu hố!
Những chuyện này có thế nói ra sao?
Hoắc Minh vẩn mỉm cười: “Hôn nhân của chúng ta đúng là có chút vấn đe, nhưng vậy thì có sao, bởi vì anh sẽ vĩnh viển không thích người khác, trên số hộ khấu của anh chỉ có em và các con của chúng ta… Bà Hoắc, anh chuyển giao tất cả tài sản cho em, nếu như em không vui, đừng nói là một tháng một lần cho dù một năm một lần cũng là quyền của em… Còn anh vĩnh viễn trung thành với hôn nhân của chúng ta.”
Luật SƯ của Tây Á qua tính rõ tất cả tài sản của Hoắc Minh.
Ngay hiện trường toàn bộ đều tặng cho vợ của anh.
Phóng viên có chút ngây người, đợi bọn họ về viết bản thảo mới phát hiện Hoắc Minh nói nhiều như vậy, thật ra chỉ cần dùng mấy chữ để khái quát
[Chuyện riêng của vợ chồng chúng tòi liên quan gì đến mấy người!]
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK