Ánh đèn mờ nhạt.
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái trong lòng ngực mình. Nếu là ngày thường, cô chắc chắn sẽ mang vẻ lạnh băng.
Nhưng lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ say đắm.
Anh biết mình khốn kiếp, cũng biết xong chuyện Hoắc Tây sẽ hận anh. Đành chịu thôi… chỉ cần bọn họ khôi phục lại cuộc sống trước đây, Hoắc Tây dần sẽ mềm lòng, sẽ yêu anh lần nữa, sẽ sinh thêm một đứa nhỏ.
Hoắc Tây là một người yêu trẻ con cơ mà.
Trương Sùng Quang nắm tay cô, đan ngón tay vào bàn tay cô. Anh không cố ý trêu ghẹo cô nữa, mà làm theo ý trong lòng mình, hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng với cô…
Lúc kết thúc đã gần mười giờ khuya.
Trong phòng ngủ tối tăm, không một tia sáng, đen nhánh đáng sợ, không khí tràn đầy hơi thở mờ ám sau cuộc vui của nam nữ, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Trên tấm ga trải giường lụa đen, Hoắc Tây
nằm đưa lưng về phía Trương Sùng Quang, trên eo phủ chăn mỏng.
Mồ hôi trở nên lạnh lẽo từ lâu, lý trí cũng hoàn toàn khôi phục.
Cô cực kì chán ghét, cực kì phản cảm.
Sau lưng, Trương Sùng Quang một tay chống đầu, một tay vuốt mái tóc dài của cô, rất dịu dàng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Hoắc Tây hơi cứng người.
Một lát sau, cô xốc chăn lên, đứng dậy đi phòng tắm, đóng cửa kính lại.
Cô mở vòi hoa sen ra, ngửa đầu lên, đế mặc cho nước ấm vô tình xả xuống người.
Trong dòng nước ấm, những ký ức mới vừa rồi điên cuồng hiện lên, khiến cô cảm thấy cực kì khó coi.
“Hoắc Tây, đã lâu rồi em chưa từng như vậy!”
“Nhìn anh đi, trước đây chúng ta đều rất sung sướng!”
Những ham muốn đan xen và những thú vui thế xác ban nãy, lúc này lại khiến cô ghê tởm đến cực điểm.
Dòng nước chảy xuôi, Hoắc Tây nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại nữa.
Bởi vì mỗi một phần sung sướng trong ký ức, gần như là lăng trì đối với cô.
Một đôi cánh tay ôm cô từ phía sau lưng.
Trương Sùng Quang lấy sữa tắm đổ ra một ít, tựa đầu lên vai cô, lẩm bấm: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Tây phản ứng rất lớn, đấy mạnh anh ra ngoài, đứng đối mặt với anh.
Bọn họ mới vừa làm chuyện vợ chồng, tắm chung vốn dĩ là một chuyện thân mật, nhưng mà cô lại cực kì lạnh nhạt, thậm chí không hề che giấu chán ghét.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô.
Một lát sau, anh giơ tay có chứa sữa tắm đặt dưới vòi hoa sen, thong thả ung dung rửa sạch.
Sữa tắm màu trắng biến thành bong bóng, chảy xuống theo cống thoát nước.
Sau đó, anh ngước mắt lên, trong đôi mắt đen chứa vẻ chế giễu: “Sao hả? Thoải mái xong rồi hối hận hả?”
Anh đi lên một bước, nhốt cô ở giữa mình và vách phòng tắm.
Vách phòng tắm bị nước ấm tưới xuống nên không lạnh, nhưng vì cứng đờ nên không thoải
mái… Hoắc Tây lạnh lùng ngửa đầu nhìn chằm chằm anh.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng che khuất đôi mắt cô, nói: “Thật sự không thích ánh mắt này của em!”
Hoắc Tây rốt cuộc nói: “Không phải là vì anh đút tôi ăn thứ kia sao? Nếu không thì anh nghĩ sao tôi có thế còn cảm giác với anh? Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện của anh và Tống Vận là đủ đế tôi ghê tởm cả đời rồi.”
Trương Sùng Quang không giận còn cười: “Dù em ghê tởm thì em cũng ôm anh rên thành tiếng đấy thôi? Người khác có thể cho em loại cảm giác này sao? Không có đúng không!”
Hoắc Tây cười lạnh: “Tôi tưởng mới vừa rồi, bất cứ người đàn ông nào ở đây, hiệu quả cũng giống nhau cả thòi.”
Lời này của cô chọc giận anh.
Anh bóp cằm cô, muốn hôn môi với cô, cô lại không chịu.
Cô đẩy mạnh anh ra, cười lạnh nói: “Trương Sùng Quang, cho tới tận bây giờ rồi, anh còn cho rằng tôi sẽ gương vỡ lại lành với anh hả?”
Anh nói đúng vậy. Anh nói rằng anh nghĩ như vậy.
Anh nói: “Chúng ta từng có quá khứ tốt đẹp,
đương nhiên là phải ở bên nhau rồi. Tống Vận đã không còn tồn tại, sau này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa. Hoắc Tây, anh sẽ nghĩ cách chữa khỏi lỗ tai cho Miên Miên.”
Hoắc Tây hoảng hốt hỏi ngược lại: “Lỗ tai có thế chữa khỏi, còn trái tim thì sao? Trương Sùng Quang, anh nói cho tôi biết có thể chữa khỏi trái tim đã chết không?”
Dứt lời, cô liền quay người đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô yên lặng tắm xong.
Lúc đi ra ngoài, Trương Sùng Quang lấy khăn tắm choàng lên người cô, lao khô người cho cô, rồi mặc áo tắm vào cho cô: “Em mệt thì cũng đừng xuống lầu, để anh bảo người giúp việc mang cơm lên. Em ăn trước, anh đi xem Miên Miên.”
Hoắc Tây không trả lời anh.
Cô đẩy tay anh ra, tự mình buộc dây lưng áo tắm.
Trương Sùng Quang mặc kệ sự lạnh nhạt của cô, mặc bộ đồ ở nhà xong liền đi ra ngài.
Chờ anh đi rồi, Hoắc Tây vịn bồn rửa tay, hai chân mềm nhũn.
Đêm nay Trương Sùng Quang không dùng biện pháp tránh thai. Rất có khả năng là cô sẽ mang thai. Huống chi anh còn cố tình làm cô
mang thai… Cô không thế có con của anh được.
Trương Sùng Quang xuống lầu, gọi người giúp việc đưa cơm cho Hoắc Tây, sau đó đi lên phòng chơi trẻ em trên lầu hai.
Trong phòng chơi trẻ em màu hồng nhạt, Miên Miên khóc khóc rồi ngủ rồi. Cô bé nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng hoa anh đào.
Người giúp việc thấy Trương Sùng Quang đi vào thì vội vàng đứng dậy từ mép giường, nói chuyện bằng tiếng Anh: “ông chủ, cô chủ khóc lóc dữ dội lắm!”
Cô ta lo lắng nói: “Cô chủ cứ che một bên lỗ tai lại mãi!”
Trương Sùng Quang cảm thấy nhói lòng, mặt ngoài lại không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt đáp: “Cô đi ra ngoài trước đi!”
Người giúp việc vội vàng đi ra ngoài, còn biết điều mà đóng cửa phòng ngủ lại.
Trương Sùng Quang ngồi xuống mép giường, sửa chăn lại cho Miên Miên, thuận tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô bé… khuôn mặt khi ngủ ấm áp, bàn tay nhỏ gầy đúng là đang che một lỗ tai.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo tay cô bé xuống.
Hoắc Miên Miên tỉnh giấc.
Cô bé mở to đôi mắt mê mang nhìn cha mình. Cha trông có vẻ rất dịu dàng… dịu dàng tựa như quá khứ. Có điều Miên Miên biết mọi thứ đã trở nên khác rồi.
Trước đây cha đối xử tốt với cô bé và Trương Duệ, cũng đối xử tốt với mẹ, khi ấy mẹ vui vẻ.
Nhưng mà hiện giờ mẹ không vui.
Miên Miên chớp chớp mắt, mềm giọng gọi một tiếng cha, rồi nói: “Cha để mẹ đi về được không? Mẹ chắc chắn là nhớ Trương Duệ, nhớ ông bà ngoại lắm… Miên Miên theo cha, cha để mẹ đi về nhé?”
Nghe vậy, Trương Sùng Quang cảm thấy lòng mình đau đớn.
Anh không trả lời vấn đề này, mà chạm nhẹ vào lỗ tai Miên Miên, hỏi: “ở đây có đau không?”
Miên Miên lắc đầu: “Không đau, nhưng mà cứ nằm mơ mãi thôi!”
Miên Miên nước mắt lưng tròng: “Con mơ thấy mẹ ôm con, mơ thấy mẹ cầu xin dì kia thả con, mẹ nói mẹ sẵn lòng ở lại… Cha ơi, có phải là cha thích dì kia mới không cần mẹ hay không?”
Trương Sùng Quang nhìn cô con gái nhỏ của mình.
Miên Miên càng lớn càng giống Hoắc Tây,
cực kì giống Hoắc Tây.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không phải, cha không thích dì kia, cha chỉ thích mẹ thôi.”
Miên Miên khóc: “Vậy vì sao cha muốn ở bên người khác chứ?”
Trương Sùng Quang không biết phải trả lời thế nào.
Anh dỗ Miên Miên ngủ rồi mới trở về phòng ngủ chính.
Trong phòng, Hoắc Tây ăn không vô, chỉ ăn một ít rồi thôi.
Lúc người giúp việc lên lầu dọn dẹp, Hoắc Tây gọi cô ta lại, đặt một chiếc đồng hồ đính kim cương vào trong tay người giúp việc, nhẹ giọng nói: “Mua cho tôi một hộp thuốc, thứ này sẽ là của cô, tôi sẽ không nói cho ông chủ biết.”
Người giúp việc rất do dự.
Cô ta làm việc ở đây được trả lương khá cao. Hơn nữa, cô ta nghe nói ông chủ ở đây rất nghiêm khắc, tài xế đêm nay đã bị sa thải, nếu ông chủ biết cô ta giúp bà chủ thì chắc chắn cô ta sẽ không thế tiếp tục làm việc được nữa.
Chỉ là chiếc đồng hồ này trị giá ít nhất một trăm nghìn đô la.
Hoắc Tây nhìn chằm chằm cô ta. Cô chắc rằng cô ta sẽ đồng ý. Quả nhiên, cô ta chỉ do dự một lát rồi cắn răng đồng ý. Cô ta nói sáng mai đưa bữa sáng sẽ xen lẫn thuốc vào. Cô ta cầu xin Hoắc Táy tuyệt đối đừng nói ra là cô ta làm.
Hoắc Tây bảo cô ta cứ yên tâm.
Người giúp việc vội vàng cất đồng hồ vào trong túi tạp dề màu trắng, dọn dẹp khay ăn rồi đi ra ngoài.
Lối đi bên ngoài dài và sáng tỏ.
Trương Sùng Quang đứng ở cuổi cầu thang, dựa người lên thang cuốn, lẳng lặng mà hút thuốc, dường như là đang đợi ai đó.
Người giúp việc cúi đầu gọi một tiếng ông chủ rồi định đi xuống lầu.
Trương Sùng Quang gọi cô ta lại.
Người giúp việc hoảng hốt, làm rơi đồ vật trong tay xuống đất. Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt… chiếc đồng hồ kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất. Cô ta muốn giấu, nhưng mà Trương Sùng Quang đã khom lưng nhặt đồng hồ lên rồi.
Anh nhặt lên lau vài cái, ung dung nói: “Đây là đồng hồ của bà chủ, đúng không? Cô trộm đồng hồ của bà chủ, bây giờ tôi có nên báo cảnh sát đưa cô đến cục cảnh sát, thẩm vấn xem có
còn trộm đồ khác trong biệt thự nữa hay không, có khi còn phải ngồi tù mười năm tám năm?”
Người giúp việc sắc mặt tái nhợt, nói liên tục: “Là bà chủ cho tôi.”
“Bà chủ cho cô?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Sao tự nhiên bà chủ lại cho cô đồng h’ô? Rõ ràng là cô đang ngụy biện. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại…”
Người giúp việc sợ đến mức suýt khóc.
Cô ta mặc kệ phát tài hay không, mặc kệ có bán đứng bà chủ hay không, nói thẳng: “Bà chủ nhờ tôi mua một loại thuốc, là thuốc ngừa thai.”
Cô ta dè dặt nói xong rồi đi xem sắc mặt Trương Sùng Quang.
Cô ta sợ Trương Sùng Quang đánh bà chủ.
Bởi vì những người ở đây đều biết ông chủ bà chủ không phải là vợ chồng bình thường, bà chủ bị ông chủ nhốt ở đáy…
Trên khuôn mặt đẹp trai của Trương Sùng Quang không có một chút cảm xúc nào.
Anh ngắm nghía chiếc đồng hồ đính kim cương kia một lát, rồi trả đồng hồ lại cho người giúp việc, lạnh nhạt nói: “Bà chủ cho cô, cô cứ lấy đi.”
Người giúp việc vội vàng nói cảm ơn, nhưng
ngay sau đó lại do dự.
Ông chủ dễ tính thế cơ à?
Trương Sùng Quang rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Sáng mai cô đến thư phòng của tôi lấy lọ thuốc trên bàn đưa cho bà chủ. Sau này cô sẽ phụ trách chăm sóc bà chủ. Nếu bà chủ xảy ra vấn đề gì thì cô sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Người giúp việc giật nảy mình. Cô ta biết thuốc có vấn đề, nhưng mà cô ta sợ hãi Trương Sùng Quang.
Cô ta chỉ có thể lựa chọn phản bội bà chủ.
Trương Sùng Quang đuổi người giúp việc đi, còn mình thì quay về phòng ngủ. Anh cho rằng Hoắc Tây sẽ bình tĩnh giống như trước đây, mặc áo tắm ngồi trong phòng ngủ, yên tĩnh đọc sách.
Trên thực tế, những lúc anh không ép buộc cô, cô đều rất yên tĩnh.
Cô sẽ không làm ầm ĩ lên.
Cô cực kì thông minh. Cô biết rằng mình làm trái ý anh, sẽ chỉ chọc giận anh.
Trương Sùng Quang đóng cửa lại, đi qua ngồi đối diện với cô, nói: “Anh mới vừa thấy người giúp việc xuống lầu, đồ ăn vẫn còn nhiều, em không ăn bao nhiêu cả. Hoắc Tây, cơ thể gầy yếu rất khó mang thai, mà dù có mang thai cũng không giữ được.”
Hoắc Tây tùy tiện lật sách, lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn có con với anh. Trương Sùng Quang, tôi đã nói rồi, anh muốn có con, sẽ có rất nhiều phụ nữ sinh con cho anh. Anh muốn trắng muốn đen… muốn hoa cũng được.”
Trương Sùng Quang lấy hộp thuốc lá trên bàn trà xuống, nhưng mà anh nghĩ nghĩ rồi buông.
Anh chuẩn bị cai thuốc lá.
Cuối cùng, anh ngước mắt lên nhìn Hoắc Tây, cười khẽ: “Trắng, đen… hoa, em tìm heo mẹ cho anh đấy hả?”
“Cầm thú phối với súc sinh, đúng là tuyệt phối!”
“Ăn nói sắc bén, vừa rồi anh không nên tha cho em, nên làm chết em mới đúng.”
Hoắc Tây lười đi nói lời tán tỉnh với anh. Cô rũ mắt xem sách. Thật ra là cô muốn đi xem Miên Miên, nhưng mà lý trí nói với cô là đừng nên đi.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào của cô.
Có lẽ là vì cái chuyện nhiệt tình mãnh liệt lúc chiều, nên sắc mặt Hoắc Tây rất tốt. Anh nhìn mà muốn nữa.
“Hoắc Tây!”
Anh gọi tên cô, không nhịn được cúi người xuống hôn môi cô, nhẹ giọng nỉ non: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Em đừng chọc giận anh nữa. Anh sẽ đối xử rất tốt với em.”
Hoắc Tây quay mặt sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Trương lại phát tình hả? Ngại quá, tôi không muốn! Chẳng lẽ lần nào anh cũng đút tôi ăn cái thứ kia vào?”
Trương Sùng Quang mỉm cười, tha cho cô.
Đêm nay anh không chạm vào cô. Nhưng mà khi ngủ, cơ thế Hoắc Tây vẫn cứng đờ… Anh dứt khoát ôm cô, nói nhỏ: “Đêm nay anh không làm.”
“Đêm mai thì sao? Anh có thể bảo đảm không?”
“Không thể!”
“Trương Sùng Quang, anh là một tên khốn kiếp!”
Anh biết anh khốn kiếp. Nhưng anh không đáp lời, chỉ là ôm chặt cô hơn nữa…
Sáng sớm, Trương Sùng Quang tỉnh dậy. Hôm nay anh có một buổi họp qua video.
Hoắc Tây ăn không ngồi rồi. Cô không muốn thức dậy, nhưng anh cứ muốn chọc cho cô tỉnh, đè cô hôn môi cả buối… Dù cô không có phản ứng, thì anh cũng rất nhiệt tình.
Hôn xong, anh tựa mặt lên cố cô, nói nhỏ: “Cha và Hoắc Doãn Tư sắp tìm tới đây rồi. Lợi hại thật đấy, xung quanh căn biệt thự này được lắp rất nhiều công nghệ cao phản radar.”
Hoắc Tây quay mặt đi, tỏ vẻ không có hứng thú.
Trương Sùng Quang đương nhiên là biết tâm tư của cô. Anh xoa eo nhỏ của cô, nói: “Dậy đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”
Hoắc Tây nghĩ đến người giúp việc tối qua, nhịp tim đập nhanh hơn.
Cô tìm cớ: “Tôi đang mệt, muốn ăn ở trong phòng.”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Anh cho rằng em sẽ nói là em không muốn ăn. Không tệ lắm khi em còn có cảm giác muốn ăn.”
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Một lát sau, trong phòng tắm có tiếng gì đó truyền ra, Hoắc Tây biết là anh đang tự giải quyết. Cô rũ mắt, cười lạnh lẽo.
Trương Sùng Quang tắm xong, thay một bộ đồ khác, trông có vẻ tươi trẻ khỏe khoắn.
Anh gài nút tay áo, đi xuống lầu nói chuyện bữa sáng với người giúp việc. Sau đó, anh một mình ăn sáng rồi trở về thư phòng… Lúc người
giúp việc đến lấy thuốc, anh bình tĩnh ngước mắt lên nhìn.
Người giúp việc giật mình, cầm thuốc đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang nhìn theo người giúp việc đi ra ngoài rồi gọi điện thoại hẹn bác sĩ: “ừ, hôm nay lại đây rút 500ml máu đế trong kho máu của tôi.”
Hoắc Tây không cần máu của anh.
Bọn họ đã từng vì máu mà cãi nhau ầm ĩ.
Bây giờ anh muốn cô sinh con cho anh. Dù cô không muốn thì anh cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Trong phòng ngủ, Hoắc Tây ngồi trước bàn trang điếm chải tóc.
Người giúp việc đẩy cửa đi vào. Hoắc Tây thấy cô ta qua gương, nhẹ giọng hỏi: “Có mua thuốc không?”
Người giúp việc bưng bữa sáng đặt trên bàn, rồi móc một lọ thuốc nhỏ từ trong tạp dề ra, run rẩy nói: “Mua rồi… Bà chủ tuyệt đối đừng nói là tôi mua, nếu không ông chủ sẽ đuổi việc tôi.”
Hoắc Tây lạnh nhạt nói sẽ không nói.
Cô bảo người giúp việc đi ra ngoài. Đợi cô ta đi rồi, cô cầm lọ thuốc lên, trên lọ có ghi liều dùng, tác dụng ngừa thai bằng tiếng Anh…
Hoắc Tây mở nắp lọ thuốc ra, lớp bọc vẫn còn nguyên vẹn.
Cô khônq hề do dư đổ ra hai viên uốnq vào…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK