Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bệnh màu trắng, máu đỏ tươi theo ống truyền không ngừng chảy vào cơ thể Hoắc Tây.
Sau khi truyền hai túi máu, sắc mặt cô vẫn tái nhợt.
Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Miên Miên nằm bên giường quay người lại, thấp giọng gọi bố, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi.
Trương Sùng Quang ôm lấy con gái, giọng khàn đặc: “Mẹ sẽ không sao đáu”.
Có sự bảo đảm của bố Miên Miên mới yên tâm hơn một chút, quay đầu tiếp tục nhìn Hoắc Tây chăm chú, như thế sợ bỏ lỡ điều gì.
Trương Sùng Quang trong lòng đau đớn, anh hỏi bác sĩ bên cạnh: “Vợ tôi bao lâu nữa mới tỉnh lại?”
Bác sĩ do dự một lát rồi nói: “Còn tùy vào ý chí của bệnh nhân và việc người đó có chịu tỉnh lại hay không. Ngoài ra, Trương tiên sinh, nếu tình hình không ổn, chúng tôi sẽ phải cân nhắc thực hiện việc phá thai, vì vậy anh nên chuấn bị tinh thần”.
Trương Sùng Quang như không còn nhìn rõ
mặt đất dưới chân mình nữa, cơ thể anh lảo đảo.
Có vẻ như anh không thế chịu được sự đả kích như vậy.
Bác sĩ nhận ra nỗi buồn của anh, dùng giọng nhẹ nhàng an ủi, đồng thời lấy trong túi ra hai viên kẹo đưa cho Miên Miên. Miên Miên nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay và nhẹ nhàng mở ra sau khi bác sĩ rời đi.
Cô bé đưa một cái cho bố.
Trong lòng Trương Sùng Quang trăm mối ngốn ngang đâu còn tâm trạng ăn kẹo, nhưng anh không nỡ từ chối cô con gái nhỏ của mình. Anh bóc vỏ kẹo cho vào miệng, kẹo ngọt ngào quá..
Miên Miên ngẩng đầu lên, thận trọng nói: “Mẹ tỉnh rồi, bố có thể cho mẹ về nhà được không?”
Một giọt nước mắt nóng hối ngân ngấn trong mắt anh.
Lúc đó Trương Sùng Quang khó có thể đứng vững.
Miên Miên trong tay còn có một viên kẹo, cô bé không muốn ăn liền đặt vào lòng bàn tay của mẹ, nhẹ nhàng bọc lại. Một lúc lâu sau, cô bé mới nhỏ giọng nói: “Bố một cái, mẹ một cái. Trương Duệ đi theo mẹ còn Miên Miên sẽ đi theo bố”.
Trương Sùng Quang hơi nhắm mắt lại.
Trên đời này, nếu có ai có thế ở cùng vị trí với Hoắc Tây trong lòng Trương Sùng Quang thì đó chính là Miên Miên… Anh không muốn buông tay Hoắc Tây, anh cố tình giữ cô ở bên cạnh, nhưng khi Miên Miên cầu xin anh như thế, anh thấy mình không thế từ chối được.
Trong phòng yên tĩnh đến nổi ngay cả tiếng thở của Trương Sùng Quang cũng có thế nghe rõ ràng.
Anh từ từ ngồi xốm xuống
Bàn tay nhỏ bé của Miên Miên nắm lấy tay anh, và cô bé nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm con gái, cố gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng rồi nói: “Miên Miên của chúng ta cũng đi theo mẹ nhé”.
Miên Miên nằm trên vai anh khóc hu hu.
Hoắc Tây được truyền 10OOml máu đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Khi cô ấy tỉnh dậy, Miên Miên đã được bố bế vào căn phòng nhỏ bên cạnh để ngủ, đến giờ vẫn chưa dậy.
Trương Sùng Quang mất rất nhiều máu, cơ thể anh gần như bị rút cạn nhưng vẫn ở lại qua đêm.
Anh sợ khi Hoắc Tây tỉnh dậy sẽ không có người chăm sóc.
“Em tỉnh rồi sao?”
Trương Sùng Quang giọng khàn đặc, đưa tay sờ trán Hoắc Tây. Nhưng cô ấy theo bản năng né tránh quay mặt đi, không chịu nhìn anh.
Bàn tay của Trương Sùng Quang dừng lại giữa không trung, cảm thấy vô cùng buồn bã.
Một lúc sau, anh mới thu tay lại, nhẹ nhàng nói: “Hay là em ăn chút gì nhé, uống chút cháo thôi được không. Ăn xong sẽ thấy khá hơn đấy”.
Hoắc Tây không nói gì.
Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô vài giây, sau đó đứng dậy bưng cháo, ngón tay bưng cháo có chút run rẩy, vài giọt cháo nhỏ xuống mu bàn tay. Anh không có cảm giác gì, chỉ lau đi rồi nhẹ nhàng nói: “Chờ cơ thể em bình phục, anh sẽ đưa em về thành phố B. về phần Miên Miên, anh sẽ mời chuyên gia về thành phố B… Miên Miên và Duệ Duệ sẽ đi theo em”!
Hoắc Tây lắng nghe với vẻ bàng hoàng.
Cô không nói, nhưng một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Trương Sùng Quang múc cháo, đặt bát lên đầu giường, ôm cô ngồi dậy ăn. Nhưng khi chạm vào cơ thể cô, anh lại không nhịn được ôm cô thật chặt, vùi mặt vào hõm cổ cô. Anh thì thầm: “Hoắc Táy, em thà chết cũng không muốn ở lại với anh phải không?”
Anh đau đớn nhắm mắt lại: “Anh sợ em rời đi, anh càng sợ mất em”.
Hoắc Tây vẫn đang rơi nước mắt.
Cô biết anh đã thỏa hiệp, nhưng trong lòng cô không có niềm vui nào cả, chỉ có nổi buồn vô tận.
Trương Sùng Quang nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ này em có thể giữ lại được không? Em có thể sinh nó ra được không… anh đảm bảo sẽ không làm phiền cuộc sống của em”.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Tây không hề đáp lại anh.
Trương Sùng Quang không hỏi thêm nữa, đút cho cô nửa bát cháo, sau đó nhẹ nhàng đặt một chiếc điện thoại di động lên bàn đầu giường, là điện thoại di động của Hoắc Tây mà trước đó anh giữ lại.
Hoắc Tây rất yếu, cô nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại rồi bật lên.
Gần như ngay lập tức, điện thoại reo lên, đầu bên kia là giọng của Hoắc Minh: “Hoắc Tây! Hiện tại con đang ở đâu?”
Môi Hoắc Tây run lên, phải một lúc lâu sau cô mới nói bằng giọng khàn khàn: “Con đang ở Melbourne”.
Ba ngày sau, một chiếc máy bay đặc biệt từ Melbourne bay về thành phố B. Đó là chiếc chuyên cơ của nhà họ Hoắc.
Trương Sùng Quang ngồi trên một chiếc chuyên cơ khác.
Lần lượt quay lại thành phố B.
Hoắc Minh biết Hoắc Tây rất yếu, ông cũng biết cô đã cắt cố tay mình, nhưng khi bác sĩ nói với ông rằng Hoắc Tây đang có thai, Hoắc Minh chính thức bùng nố!
Bác sĩ cho biết: “Cơ thế cô Hoắc không thích hợp để phá thai. Cách thích hợp nhất là giữ lại cái thai và sinh con”.
Hoắc Minh lại bùng nổ lần hai.
Ông lạnh lùng nói với Hoắc Doãn Tư: “Gọi tên khổn Trương Sùng Quang này tới. Bố có chuyện muốn hỏi cậu ta”.
Hoắc Doãn Tư nghiêm mặt lại, đang định đi ra ngoài thì Trương Sùng Quang đã đi tới.
Người giúp việc đứng ngoài phòng đọc sách, rất thận trọng thông báo:“Chồng cũ của cô chủ tới”.
Hoắc Doãn Tư hiếm khi kích động như vậy: “Tên khốn đó cuối cùng cũng tới rồi! Bố, con sẽ đi gọi hắn tới!”
Hoắc Doãn Tư vừa dứt lời thì Trương Sùng
Quang đã xuất hiện ngay trước cửa phòng đọc sách.
Dù sao Hoắc Minh so với con trai Hoắc Doãn Tư thì trưởng thành và vững vàng hơn rất nhiều, ông nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang hồi lâu, sau đó quay sang nói với con trai mình: “Doãn Tư… con đi xem tình hình Hoắc Tây đi, tiện thế dổ dành Miên Miên. Ra ngoài thì đóng cửa lại”.
Hoắc Doãn Tư đồng ý, nhưng khi vừa bước tới cửa, anh lại không nhịn được mà đấm Trương Sùng Quang một cái.
“Tên khốn kiếp, chị tôi nợ anh cái gì sao?”
Trương Sùng Quang không hề trốn tránh, anh đã chuấn bị sẵn sàng đế chịu đựng tất cả những điều này. Có thể anh sẽ bị đánh chết, hoặc sự nghiệp của anh sẽ sụp đổ hoàn toàn, không còn gì hết.
Nhưng anh thực sự không quan tâm nhiều đến thế.
Hoắc Doãn Tư thực sự khó chịu, trong mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang: “Nếu lúc đó chị tôi không đưa anh về nhà, Trương Sùng Quang, anh nghĩ rằng chỉ dựa vào anh cũng có thế làm tốn thương chị ấy sao?”
Trương Sùng Quang mỉm cười buồn bã.
Anh nói: “Tôi biết mình nợ cô ấy cả cuộc đời”.
Anh yêu Hoắc Tây, yêu sâu đậm. Nhưng tình yêu này trở nên rạn nứt từ khi nào? Có lẽ là khi cô rời bỏ anh và cùng Bạch Khởi đến một đất nước khác, hoặc có thể là khi cô về nước và anh phát hiện ra rằng nếu không có anh, Bạch Khởi có thể là người đàn ông bước vào cuộc đời cô.
Kể từ giây phút đó, anh nối cơn ghen tuông.
Sai lầm hết bước này đến bước khác, cho đến bây giờ, họ đã đi đến bước đường không thế cứu chữa.
Hoắc Doãn Tư nghiêm nghị nói: “Đương nhiên là anh nợ chị ấy. Trương Sùng Quang, anh sẽ sống trong hối hận cả đời! Cho dù đứa bé kia sinh ra, anh định sẽ đối mặt với nó như thế nào?”
Nghĩtới đây, Hoắc Doãn Tư lại muốn nối điên!
An Nhiên cũng ở nhà, cô vừa đi tới, Hoắc Minh đã khàn giọng nói: “An Nhiên, con và Doãn Tư đi gặp Hoắc Tây đi”.
An Nhiên hiểu ý nên nhẹ nhàng ấn vào vai Hoắc Doãn Tư, nhẹ giọng nói: “Vâng thưa bố”.
Hoắc Doãn Tư gạt tay cô ra, không dịu dàng như thường ngày.
An Nhiên biết tâm trạng anh không tốt nên cũng không để ý, cô gật đầu với Hoắc Minh…
Hoắc Doãn Tư sau khi tỉnh táo lại cảm thấy áy náy, anh nắm lấy tay cò, không nói thêm gì nữa: “Đi thôi!”
Họ tình cảm như vậy khiến cho Trương Sùng Quang ghen tỵ đỏ mắt.
Hoắc Minh bình tĩnh mời anh vào rồi đóng cửa lại, không đánh anh như trước nữa… Vì ông ấy đã nói rồi, từ thời điểm anh ly hôn với Hoắc Tây, hai người sẽ không còn là cha con nữa.
Hoắc Minh lạnh lùng nhìn anh, bình tĩnh hỏi: “Đứa trẻ kia, cậu định làm thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK