Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Là thư ký An.
Hoắc Doãn Tư cúi đầu lật lật tài liệu trong tay, lạnh nhạt nói: “Vào đi!”
Sau khi An Nhiên vào văn phòng, Hoắc Doãn Tư không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ nhẹ giọng giao việc: “Sô pha hơi bừa, em dọn dẹp một chút đi.”
An Nhiên gật đầu, bắt đ’âu đi dọn sô pha.
Trên chiếc ghế sô pha làm bằng da thật có mấy tờ tạp chí vương vãi và áo khoác của Tống Giám đốc Hoắc, khi cô lộn áo khoác ra lại thì một chiếc hộp nhỏ rơi ra từ trong túi áo.
Cô vừa định bỏ lại vào túi thì Hoắc Doãn Tư đã lên tiếng.
“Hàng mẫu bên đối tác tặng, cho em đấy!”
An Nhiên ngấn người, cô định từ chối theo bản năng, nhưng Hoắc Doãn Tư đã bước tới.
Cậu cầm lấy hộp trang sức trong tay cô, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay kim cương, Mỗi viên kim cương kích thước khoảng 5 ly, cũng không to lắm nhưng rất tinh xảo, đẹp mắt.
An Nhiên không hiểu lắm về trang sức,
nhưng cô biết một vòng tay như này có giá trị rất lớn.
Cô không dám nhận.
Hoắc Doãn Tư nhét chiếc hộp và vòng tay vào trong tay cô: “Cầm đi, coi như thưởng thêm!”
An Nhiên cúi đầu nhìn, thấp giọng hỏi: “Tổng Giám đốc Hoắc, tôi có thế bán đi được không?”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ một tiếng: “Còn chưa ra mắt trên thị trường, em nghĩ có được bán không?”
Thư ký nhỏ không dám hỏi thêm câu nào.
Cô nhỏ giọng nói cảm ơn, cẩn thận đặt chiếc vòng tay xuống, tiếp tục dọn dẹp sô pha, khi cô khom lưng, Hoắc Doãn Tư có thế nhìn thấy một đoạn cần cổ non mềm của cô, thậm chí còn nhìn rõ một ít lông tơ, trông rất non nớt.
Hoắc Doãn Tư nghĩ, mình thật sự rất muốn chú thỏ nhỏ này!
Cậu lặng yên đứng ở phía sau, sau khi An Nhiên dọn dẹp xong rồi đứng dậy, vô tình đụng vào lòng cậu.
Hoắc Doãn Tư chỉ lùi lại một bước rồi đứng yên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên còn dán trên vai cậu, cơ thể gần như áp sát người cậu, đôi tất chán cọ vào quần tây màu nâu sáng của cậu,
trong lúc bối rối, tay cậu đã đưa ra giữ lấy eo cô.
Vừa gầy vừa mềm, cảm giác chạm vào rất thích.
Hoắc Doãn Tư rất cao, ít nhất cũng trên một mét tám tư.
Còn An Nhiên chỉ cao một mét sáu, nhỏ nhỏ một khúc.
ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người bọn họ, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng sạch sẽ trên người cậu, không biết là hãng nước hoa nam nào, còn trên người cô là mùi dưỡng da mặt hương sữa cừu non.
Hai người dính lấy nhau một lúc lâu, An Nhiên vội vàng đứng thẳng dậy.
Nhưng ông chủ lại không buông cô ra.
Cậu vẫn ôm eo cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Sao trên người em lại có mùi như con nít thế này! Còn có mùi sữa nữa… Thư ký An, em cai sữa lúc mấy tuổi vậy?”
Cô ngước mắt…
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư hơi tối xuống, nhưng giây sau đó đã buông cô ra ngay, thản nhiên như không nói: “Sau này cẩn thận một chút!”
An Nhiên:…
Hoắc Doãn Tư thong thả quay lại bàn làm việc, tiện tay lật giở tài liệu rồi nói: “Tan làm thì đi siêu thị mua đồ ăn đi! À, hôm nay tôi muốn ăn thịt cừu hầm, nhớ bỏ thêm chút cà rổt vào!”
An Nhiên gật đầu: “Được!”
Cô vẫn còn đứng ngây tại chỗ, Hoắc Doãn Tư đặt tài liệu trong tay xuống: “Không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi!”
An Nhiên rời khỏi văn phòng giám đốc, sau khi đóng cửa lại, cô lấy chiếc hộp nhung từ trong túi ra, lặng lẽ nhìn thật lâu…
Đây có lẽ là đồ vật tốt nhất cô từng có trong cuộc đời mình.
Tống Giám đốc Hoắc thường cổ ý làm khó cô, nhưng cô cũng là một trong số ít người đối tốt với cô, nhưng cậu là người nho nhã dịu dàng như vậy nên An Nhiên chưa bao giờ dám tơ tưởng đến, bởi vì thế giới của hai người căn bản là hai thế giới khác nhau.
Có lẽ, khi anh cảm thấy chán ngán rồi, thì sẽ qua thôi.
Cô vần có thể giữ được công việc của mình.
Cô đấy cửa định vào văn phòng thư ký, bên trong truyền đến tiếng tám chuyện của đồng nghiệp, giọng điệu chua lét, đầy vẻ khinh thường.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai cơ chứ! Tổng Giám đốc
Hoắc chẳng qua là thấy mới mẻ trong chốc lát, anh ấy chưa từng gặp đồ nhà quê như thế bao giờ thôi!”
“Đúng vậy, đừng nói là thành phố B, trong nhà Tống Giám đốc Hoắc toàn là mỹ nữ kia kìa! Thư ký An này đúng thật là không biết điểm dừng! Tổng Giám đốc Hoắc thế kia, chắc chắn sau này phải cưới một cô gái vừa giàu vừa giỏi vừa đẹp.”
“Không môn đăng hộ đổi, tư tưởng khác biệt! Cô ta đang nghĩ gì vậy chứ! Cô ta tưởng chỉ cần nấu cho Tổng Giám đốc Hoắc vài bữa cơm là có thể tái sinh thành phượng hoàng chắc?”
“Tôi thấy mấy cô nghĩ nhiều rồi! Tổng Giám đốc Hoắc chỉ xem cô ta là người giúp việc mà thôi! Mấy cô có biết, lương dì giúp việc của nhà chính nhà họ Hoắc mỗi tháng trên năm mươi ngàn không hả, thuê thư ký An rẻ hơn nhiều!”
Mấy người phụ nữ đồng loạt cười rộ lên.
Cho dù không chịu nối những lời này, An Nhiên vẫn phải đi vào.
Văn phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ. Mấy người phụ nữ kia miền cưỡng cười gượng, đều quay về làm việc của mình.
An Nhiên ngồi vào chỗ ngồi của cô.
Một lúc lâu sau, cô cất chiếc hộp nhỏ kia vào
ngăn kéo.
Rồi nhẹ nhàng đóng lại!
Cô làm việc của mình như chưa có chuyện gì, như mọi lần cô bị người khác bắt nạt, cô có thể thấy rõ sự bắt nạt của những người phụ nữ kia và bắt nạt của Tống Giám đốc Hoắc không hề giống nhau, bởi vì những người phụ nữ kia có ác ý với cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù hay thoải mái lật mặt bọn họ.
Thực tế không cho cô làm thế.
Cô nghĩ mình phải sống, phải kiếm tiền, cô đã từng trải qua những chuyện còn khó khăn hơn thế này nhiều.
Nhưng mắt cô lại ửng đỏ lên, cô cũng không phải làm bằng đá, đương nhiên biết khó chịu.
Văn phòng lặng ngắt đến đáng sợ.
Mấy người phụ nữ kia sợ cô mách lẻo với Hoắc Doãn Tư, bèn đi tới nói vài câu nhẹ nhàng, ý là không phải cố ý mà chỉ tùy tiện tám nhảm mà thôi.
An Nhiên nhẹ nhàng cười nhạt.
Mấy thư ký kia thở phào một hơn, không đặt nặng chuyện về An Nhiên này nữa.
Xem ra thư ký An cũng chẳng nắm được trái
tim Tổng Giám đốc Hoắc, nếu không sao có thế bị các cô bắt nạt như vậy!
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra.
Hoắc Doãn Tư đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: “Thư ký An, tôi muốn về căn hộ họp video, cô thu dọn rồi xuống xe với tôi!”
An Nhiên ngước mắt, bổi rối nói: “Đi ngay bây giờ sao ạ?”
Đuôi mắt cô vẫn còn hoi ửng đỏ, giống một chú thỏ nhỏ, trông cực kỳ đáng thương.
Hoắc Doãn Tư không trả lời cô, cậu chỉ đảo mắt liếc nhìn hai, ba thư ký còn lại, những người phụ nữ đó vội vàng đứng bật dậy: “Tổng Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Doãn Tư không thèm gật đầu một cái.
Cậu bước thẳng đến bàn làm việc của An Nhiên, nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống: “Giờ đi ngay!”
Không những vậy, cậu còn ném áo vest trên tay cho cô rồi bước ra ngoài trước.
An Nhiên thu dọn nhanh chóng rồi đuối theo.
Hoắc Doãn Tư bước vào thang máy, nhấn nút tầng 24, sau đó liền nhìn sang chú thỏ nhỏ đang cúi đầu cạnh mình: “Em thường xuyên bị mấy người đó bắt nạt sao? Sao lại không nói cho
tôi biết?”
“Không có!”
“Không có? Vậy có cát bay vào mắt em à?”
An Nhiên ngước mắt, một lúc lâu sau mới chậm chạp nói: “Đồng nghiệp cũng chỉ là người làm việc cùng nhau thôi, lời nói của mấy cô ấy không quan trọng.”
Hoắc Doãn Tư nâng tay nhẹ nhàng sửa sang lại cố áo, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi thì sao? Cũng chỉ là cấp trên?”
“Không phải! Tổng Giám đốc Hoắc là sugar daddy.”
Cô thấp giọng thầm thì, cố nói chuyện lấy lòng cậu, cuối cùng cũng khiến Hoắc Doãn Tư vui vẻ.
Cậu khẽ cười cười.
Thang máy dừng lại ở tầng 24, An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng Hoắc Doãn Tư đã bước thẳng ra ngoài, đi vào Phòng Nhân sự, sếp lớn hiếm khi xuống đây, nhân viên thuộc Phòng Nhân sự như thế gặp phải giặc lớn.
Nhưng Hoắc Doãn Tư lại bình tĩnh nói: “Thư ký thứ hai và thứ ba của văn phòng Tống Giám đốc, thay hết đi!”
Trưởng phòng Nhân sự nhìn An Nhiên: “Còn thưký An thì sao ạ?”
Hoắc Doãn Tư liếc anh ta một cái, người nọ liền run lên, chợt anh ta nhìn thấy chiếc áo khoác trong tay thư ký An, liền hiểu ra.
Thư ký An là người của Tổng Giám đốc Hoắc!
Trước giờ tan sở ngày hôm đó, tập thể thư ký trang điểm tinh xảo ở tầng trên đều biến thành người thất nghiệp.
Chỉ vì mắt thư ký An đỏ lên!
Hoắc Doãn Tư ngồi vào xe, không hề giải thích cho hành động của mình, An Nhiên ngồi cạnh cậu, không nhịn được mà nói: “Thật ra không cần phải… vậy?”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu lướt xem điện thoại.
Giọng nói thản nhiên bất cần: “Em đang dạy tôi làm việc đấy à?”
Cô sao dám!
Hoắc Doãn Tư thản nhiên nói tiếp: “Thật ra cũng không phải không thể! Nhưng phải đối quan hệ thì mới được.”
Cậu thả di động xuống, ngón tay thon dài xinh đẹp chống cằm, như thế đang thảo luận một vụ trong án tử hình nào đó: “Nếu là vợ của tôi, tất cả thư ký trẻ của tôi đều có thế để cô ấy quản.”
An Nhiên không dám nói tiếp.
Hoắc Doãn Tư lặng thinh nhìn cô, rồi cậu bỗng nở nụ cười: “Có điều tôi vẫn chưa có bạn gái!”
Anh Nhiên lại càng không dám tiếp lời!
Hoắc Doãn Tư thấy đã có tiến triển tốt thì biết đủ mà dừng, nói với lão Triệu lái xe: “Chú Triệu, đến siêu thị đối diện chung cứ đi! chú để bọn con xuống đó rồi về nhé!”
Lão Triệu cười ha hả: “Cậu chủ gần đây chẳng về nhà ăn cơm gì cả, ỏng chủ nghe nói cậu đã có cơm ngon canh ngọt ở đây, muốn qua đây ăn ké một bữa!”
Khóe miệng Hoắc Doãn Tư hơi nhếch lên, phun ra hai chữ: “Lắm chuyện!”
Lão Triệu thật thà bật cười.
Mười phút sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe siêu thị, lúc này An Nhiên mới nhận ra: “Tổng Giám đốc Hoắc, không phải anh bảo phải về họp online sao?”
“Tôi đối ý rồi! Muốn vào siêu thị mua sắm, không được sao?”
Được, đương nhiên là được!
An Nhiên lập tức xuống xe, Hoắc Doãn Tư cầm áo khoác trong tay cô ném vào trong xe.
Sau đó cậu hỏi cô: “Em có mang tiền theo không?”
An Nhiên gật đầu: “Có khoảng 300 tiền mặt.”
“Có 300 thôi à!” Tống Giám đổc có hơi chê bôi, nghiêm túc nói: “Em trả tiền đồ ăn hôm nay đi, à tôi còn muốn dùng trà chiều ở đây nữa, thư ký An chuẩn bị cho tốt nhé!”
An Nhiên:…
Cô nhìn chiếc sơ mi đặt may cao cấp trên người cậu, và cả chiếc quần tây phẳng phiu bao lấy đôi chân dài miên man sánh ngang với người mẫu nam của cậu.
Trang phục và phụ kiện hôm nay của cậu đều là do cô chọn lựa.
Chỉ một chiếc đồng hồ trên tay thôi đã hơn tám triệu.
Vậy mà còn muốn ăn chặn ba trăm của cô, An Nhiên bĩu môi.
Cô không vui, nhưng Hoắc Doãn Tư lại đặc biệt vui vẻ.
Vào siêu thị, cậu còn muốn cô phải đẩy xe đẩy để mua đồ ăn, còn cậu như một cậu ấm mười ngón tay không dính nước xuân, chỉ chỉ tay năm ngón.
Một hộp sườn cừu nhỏ đã có giá hơn 200 tệ.
Mặt An Nhiên hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Mua cái này xong là không mua được thứ khác nữa, anh vẫn còn muốn dùng trà chiều sao?”
Hộp sườn cừu nhập khấu kia lại bị đặt xuống kệ, Hoắc Doãn Tư tự phụ nâng cằm, hỏi: “Sao nào, có thứ nào rẻ hơn thứ này nữa không?”
Mặt An Nhiên nóng bừng, cô cầm một phần gói trong màng bọc thực phấm, giá 65 tệ.
Hoắc Doãn Tư cố ý nhìn hạn sử dụng.
Sau khi chắc chắn ăn vào sẽ không chết người, cậu mới bỏ vào trong xe đẩy, sau đó cậu thấy tất cả nguyên liệu khác và sữa đều đổi sang loại rẻ tiền hơn, cậu chủ này lại bắt đầu ồn ào: “Tôi cho em tiền lương nhiều như vậy mà em không mời tôi được một bữa tử tế sao?”
An Nhiên vừa chọn gừng vừa nói: “Bình thường thôi vẫn hay ăn những thứ này mà!”
Thật ra không phải, thường thì cô sẽ không nỡ ăn những thứ này.
Hôm nay cô đã chi khá nhiều tiền, mua những gì tốt nhất có thế cho Hoắc Doãn Tư, chứ còn 300 tệ bình thường đủ đế cô mua đồ ăn trong mười ngày.
Hoắc Doãn Tư không nói gì nữa.
Khi An Nhiên tính tiền, cậu cố ý nhìn hóa đơn, 302 tệ.
Cậu liền hỏi: “Vậy giờ em còn lại bao nhiêu tiền?”
“29 tệ.”
“29 tệ, em định mời tôi bữa trà chiều như thế nào đây?”
An Nhiên nhìn cậu…
Vài phút sau, hai người vào quán Khẳng Lão Đầu, trước mặt Hoắc Doãn Tư là một ly hồng trà chanh nóng và hai phần bánh đậu đỏ, tống 28 tệ.
Hoắc Doãn Tư với giá trị con người lên đến nghìn tỷ, chưa bao giờ nếm qua một buổi trà chiều như vậy.
Cậu ngấn người nhìn bàn trà thật lâu.
An Nhiên mở một cái bánh ra đưa cho cậu: “Ăn nóng mới ngon!”
Cậu ghét bỏ nói: “Tôi không ăn đồ ngọt!”
Cậu bắt đầu uống trà, hương vị chắc chắn không thế nào bằng hồng trà Anh Quốc của cậu, nhưng vì chú thỏ nhỏ này thì thôi uổng tạm cũng được, khi cậu thấy cặp đôi nào đó ở bên nhau, đàn ông vẫn luôn nhường phụ nữ.
Tổng Giám đốc Hoắc hạ phàm, lòng An Nhiên cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Sau khỉ cô ăn xong một cái bánh, cô hỏi: “Anh không ăn thật à? Ngon lắm đó.”
Lúc đầu, Hoắc Doãn Tư vẩn trưng ra bộ mặt ghét bỏ, nhưng ngẫm lại, nếu cậu ăn có thế khiến chú thỏ nhỏ này vui vẻ, vậy thì cứ ăn thử đi!
Vì thế, cậu ho nhẹ một tiếng: “Em gỡ bao bì ra giúp tôi đi!”
An Nhiên đã quen hầu hạ cậu, không cảm thấy chuyện này có gì bất thường.
Nhưng người khác trong quán đều thầm thì.
Tiếng cười khúc khích của mấy cô gái bàn bên vang lên: “Em gỡ bao bì ra giúp tôi đi… y dà, đã nói vậy rồi, sao không nói luôn em đút tôi ăn đi! Đàn ông bây giờ đúng thật là tự tin quá nhỉ!”
Mặt An Nhiên đỏ lên…
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư tối sầm, cậu duỗi đôi chân dài, sau đó nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Đút tôi đi!”
Mấy cô gái kia đều sững sờ.
Sao còn có loại người như vậy chứ?
Nhưng khi quay lại nhìn kỹ người đàn ông, mấy cô gái kia lập tức im bặt, người đàn ông này quả thật là đẹp điên lên được.
Cao quý gấp trăm lần so với những ngôi sao trên tạp chí thông thường.
Cả người cao cấp không hề phù hợp với quán Khẳng Lão Đầu chút nào, mà cô gái bên cạnh cậu thì ăn mặc như thư ký… Tổng Giám đốc và thư ký nhỏ… đến Khẳng Lão Đầu hẹn hò à?
Lần đầu tiên An Nhiên tỏ ra giận dỗi.
Cô nhỏ giọng nói: “Không ăn thì thôi!”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô một lúc lâu, nhận ra cô đang hơi bực bội, nếu bây giờ đang ở trong căn hộ, chắc chắn cậu sẽ còn bắt nạt cô thêm một chút nữa, nhưng hai người lại đang ở bên ngoài, thôi thì cho chú thỏ nhỏ này chút mặt mũi vậy.
Cậu cất cái bánh nhỏ kia vào túi, sau đó chủ động xách hai túi vật dụng hằng ngày lên.
Sau đó, cậu vổ vỗ đầu An Nhiên, dịu dàng nói: “Về nhà!”
Trong quán trà Khẳng Lão Đầu, không còn ai dám lên tiếng nữa, những người phụ nữ trong quán đều tỏ ra hâm mộ cực kỳ.
An Nhiên đi theo sau Hoắc Doãn Tư, cúi đầu, sau khi vừa ra khỏi quán, cô nhỏ giọng nói: “Anh làm vậy sẽ khiến người khác hiếu lầm đó!”
Cô muốn cầm lấy hai túi to trong tay cậu.
Nhưng Hoắc Doãn Tư không cho cô cầm, cậu nhẹ giọng hỏi cô: “Hiểu lầm gì cơ?”
An Nhiên ngước mắt.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư thâm sâu hơn bình thường một chút, cũng đứng đắn hơn bình thường rất nhiều, như thế thật sự muốn cô trả lời câu hỏi này…
Một lúc lâu sau, An Nhiên mới khẽ đáp: “Hiểu lầm anh là một tên biến thái!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK