Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều hạ giọng mắng anh một câu.

Lúc cô lái xe, khuôn mặt vẫn vương rạng mây hồn, mang theo nét quyến rũ của phụ nữ.

Khương Lan Thính ngồi bên cạnh cô, một lát sau chắc là vì quá yên tâm, anh tựa lưng vào ghế ngồi rồi ngủ … Lúc tỉnh lại, xe đã dừng ở trước cửa biệt thự của anh.

“Tới nơi rồi hả?” Giọng nói của anh hơi khàn vì vừa mới tỉnh ngủ.

Hoắc Kiều gật đầu, cô cởi đai an toàn rồi nói: “Cứ để dì giúp việc làm đi, anh… Rất mệt mà?”

Khương Lan Thính giữ chặt tay cô, khẽ ừ: “Đúng vậy! Liên tục tham dự rất nhiều cuộc họp, mệt chết!”

Hoắc Kiều không lên tiếng.

Cô thầm nghĩ trong lòng, thật ra không phải là cô không đau lòng cho anh mà là nếu kéo một người đàn ông mệt mỏi đi nấu cơm cho mình, anh làm xong ăn cũng chẳng ngon, thật ra cũng không có ý nghĩa gì mấy chỉ được cái khiến bản thân cảm động mà thôi.

Dì giúp việc còn làm cơm ngon hơn!

Cô mở cửa xe: “Vậy anh đi nghỉ ngơi một chút trước đi! Em đi dạo vài vòng trong sân, đến giờ ăn cơm em sẽ gọi anh.”

Cô không nhắc lại chuyện của Anna và Tôn Tư Nam, Khương Lan Thính cũng không nói.

Thậm chí Khương Lan Thính chỉ hôn cô một chút, để cô đi dạo xung quanh còn mình đi ngủ bù.

Hoắc Kiều nhìn anh rời đi.

Khương Lan Thính lên lầu rồi đi vào phòng bếp, anh bảo dì giúp việc trong nhà làm vài món ăn, nói rằng bạn gái tới đây ăn cơm, dì giúp việc bên này đến từ nhà họ Khương, do bà Khương đích thân phái tới để chăm sóc con trai của mình, dì ấy không khỏi vui rạo rực: “Là cô Hoắc đúng không?”

Khương Lan Thính cười: “Là Hoắc Kiều! Chú ý đừng làm cay quá, da cô ấy dễ nổi nhọt.”

Dì giúp việc cười nói: “Vâng! Tôi sẽ đi mua đồ làm thêm mấy món mới, lần đầu cậu chủ đưa bạn gái về, nhất định phải hoành tráng một chút mới được.”

Khương Lan Thính cười, đi đến cửa trước thay giày rồi lên lầu.

Quả thật anh rất mệt mỏi nhưng không lên giường ngủ mà chỉ nằm trong phòng nghe nhìn có thang máy, không gian to lớn lại tối tăm yên lặng, hỗ trợ cho giấc ngủ tốt…

Ước chừng tới khi trời tối, Hoắc Kiều đi dạo một vòng ở bên ngoài, lên lầu tìm Khương Lan Thính.

Khương Lan Thính nằm thẳng trên sô pha, anh đã ngủ rồi.

Áo sơ mi màu trắng, quần âu màu đen, dây lưng thắt chặt… Có thể nhìn thấy mơ hồ một chút cơ bụng, dáng người rất chuẩn.

Hoắc Kiều ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào khối thịt kia.

Cô nghĩ, thật ra lý do cô thích Khương Lan Thính có hơn phân nửa là bởi vì anh đẹp.

Lúc này người đàn ông tỉnh giấc, anh mở mắt ra nhìn cô, hồi lâu sau giọng nói khàn đặc mới vang lên: “Dạo một vòng xong rồi hả? Về sau chỗ này sẽ là phòng tân hôn, em có vừa lòng không? Nếu không thích, anh đổi một căn biệt thự khác.”

Hoắc Kiều không nói gì.

Khương Lan Thính duỗi tay kéo cô xuống, anh dịu dàng hôn cô, giọng nói càng mềm mại hơn: “Sao lại không nói lời nào?”

Hoắc Kiều khẽ cất lời: “Không biết nên nói gì!”

Sau đó anh cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ấn cô vào trong lòng ngực của mình, để cô lắng nghe tiếng tim anh đập. Anh cảm thấy ở bên cô vô cùng thoải mái và yên bình.

Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành giống nhau!

Ngoại trừ mâu thuẫn lần trước, bọn họ thật sự không hề cãi nhau, so với quá khứ nhạt nhẽo không vui, cảm giác vào lúc này lại hoàn toàn khác biệt, vô cùng thoải mái…

Ôm nhau hồi lâu, anh cúi đầu hôn cô.

Sắp tới giờ ăn cơm, đương nhiên anh sẽ không làm thật vào lúc này nhưng cũng hôn đến độ cơ thể phừng phừng, người giúp việc đứng trước cửa gõ vang: “Cậu Lan Thính, cậu đã muốn ăn cơm chưa?”

Khương Lan Thính cúi đầu, nhìn người nằm trong lòng ngực.

Lúc này cả hai đều hơi khó chịu, áo sơ mi của Hoắc Kiều đã bị anh cởi hết, lộ ra một lớp áo ren màu đen, anh không phải thánh nhân nhưng vẫn để ý tới cô, vì thế hôn một cái lên môi cô, nâng giọng nói với dì giúp việc ở bên ngoài: “Có ăn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK