Gặp lại Lục Khiêm đã chuyện của hai tháng sau.
Bà Hoắc là một người thích xem hí kịch.
Nữ diễn viên yêu thích của bà là cò Hồ Chí Nhân, có buối diễn trong tháng này.
Nhưng không may bà Hoắc lại bị ốm nên đã đưa tấm vé của mình cho Hoắc Minh Châu, nhờ cô ấy thay mặt bà gửi tặng một bó hoa, còn muốn cò ấy chụp cho bà mấy bức ảnh sân khấu lúc biểu diền.
Hoắc Minh Châu đúng lúc đang nhàm chán.
Buổi chiều, cò ấy nàn nỉ ôn Noãn cùng cò ấy đi cổ vũ.
Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa ôn Noãn và Hoẩc Minh đã dịu đi rất nhiều, hơn nữa bình thường ôn Noãn cũng rất thích Minh Châu, nên rủ cả Bạch Vi cùng đi xem kịch luôn.
Nhà hát Sướng Thính là nhà hát kinh kịch tốt nhất ở phía Bắc.
Hòm nay, cõ Hồ đóng vai Bạch Xà. Dáng người và giọng hát của cò ta đều xuất sắc, khiến khán giâ vỗ tay không ngớt.
Hoắc Minh Châu ngáp một cái.
Nếu không phải mẹ cõ ấy muốn xin chữ ký, cô ấy đã không thế chịu đựng được từ lâu rồi, cõ ấy không rõ nhìn xem khuôn mặt được trang điểm như quỷ thắt cổ, còn có chiếc khăn trùm đâu kéo căng, đôi mắt được kéo lên như một con hố mặt trắng…
Họ không khó chịu sao?
Kết thúc vở kịch, cõ Hồ rời sân khấu.
Khi vào hậu trường, sắc mặt cò ta như đã thay đổi, cô ta tháo khuyên tai ra và nói với trợ lý: “Hôm nay tôi không gặp người hâm mộ, bảo họ hôm khác quay lại đi!”
Cõ Hồ xuất thân từ một gia đình kinh kịch ở Bâc Kinh, tính cách có phần kiêu ngạo, những người hâm mộ trẻ tuổi bình thường không dể nhìn thấy mặt cò ta, hơn nữa nghe nói hôm nay người đó cũng đến xem kịch.
Trợ lý có hơi khó xử.
Trợ lý nhẹ nhàng nói: “Những cái khác không quan trọng, chỉ có một người chẩc chân phải gặp ”
Cò Hồ cởi áo khoác và váy ra, có chút tò mò: “Ai vậy, người nào khiến tỏi nhất định phái gặp?”
“Là cò Hoắc! Bà Hoắc bị ốm nên không thế tới, nhưng vẫn muốn xin chữ ký.”
Cò Hồ khựng lại.
Giày tiếp theo, nụ cười của cỏ ta rạng rỡ như hoa: “Là cò Hoẳc của nhà họ Hoẳc! Muốn gặp tòi sao… Bình thường lúc tôi diễn, bà Hoắc sẽ đến cho tòi thế diện. Mời cò ấy vào hậu trường đi, tôi tới ký cho cô ấy.”
Nói xong, cò ta vén rèm đi vào.
Bèn trong, một giọng nam trong trẻo và tao nhã vang lén…
Bên này mấy người Hoắc Minh Châu được trợ lý dẩn vào hậu trường.
Cò Hồ thực sự rất nối tiếng.
Một lối đi nhỏ chất đầy những lẳng hoa, có đến hàng trăm lẵng hoa. Trong số đó, ngài Lục nào đó tặng nhiều quà nhất, tổng cộng là 32 món.
Ngài Lục…
Tim Hoâc Minh Châu đập thình thịch.
Có phải là ngài Lục mà cô ấy nghĩ đến không?
Người trợ lý nhìn theo ánh mắt của cò ấy, cười nói: “Ngài Lục này là bạn cũ của cò Hồ, nếu ngài ấy ở thành phố B nhất định sẽ đến ủng hộ. Tòi nghe nói ngài Lục có địa vị cao, bình thường không cổ vũ người khác, chỉ có cõ Hồ
mới được đối xử như vậy.”
Hoẩc Minh Châu im lặng nghe, đột nhiên muốn rời đi.
Nhưng bọn họ đã tới cửa phòng thay đồ, trợ lý mỉm cười mở cửa: “Cò Hoắc đến rồi.”
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong hiện lên trước mắt mọi người.
Hoắc Minh Châu ngây ngấn cả người.
Bên trong, Hồ Chí m mặc một bộ sườn xám ôm sát người, mái tóc đen được búi cao, đôi mẳt đẹp như tranh vẽ, không ngoa khi nói cỏ ta rất quyến rũ.
Cò ta đang tựa vào một người đàn õng.
Người đàn òng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ lịch lãm, đẹp trai, trong tay cầm một chiếc trâm phượng vàng, từ từ cài lên tóc cô HỒ…
Vẻ mặt và cử chỉ của người ấy lãng mạn không thế tả.
Bất cứ ai cũng có thể đoán được mối quan hệ của họ!
Hoầc Minh Châu cứng ngẩc đứng đó, cò ấy không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Lục Khiêm từng hòn cò ấy…
Nhưng cò ấy chưa bao giờ nhìn thấy Lục Khiêm như thế này, hóa ra người ỏng thích lại là một cò gái xinh đẹp quyến rũ như cò Hồ, bọn họ ở cạnh nhau rất đẹp đôi.
Không chỉ có ấy mà cả Lục Khiêm cũng có chút kinh ngạc.
Mặc dù ón Noãn cũng ở đó, ỏng vẫn đế chiếc trâm phượng hoàng vàng trong tay xuống, gọi một tiếng: “Minh Châu!”
Hoăc Minh Châu không nói gì.
Môi cò ấy hơi run run, không muốn trả lời ông.
Ôn Noãn kỳ quái nhìn Lục Khiêm, sau đó nhìn Minh Châu, theo cô biết, hình như bọn họ không có nhiều liên lạc với nhau, nhưng giọng điệu quen thuộc khi cậu cò gọi tén Minh Châu vừa rồi…
Ngay lúc mọi người đang sững sờ, thư ký Liễu đi tới.
Nhìn thấy tình huống này, thư ký Liễu cũng sửng sốt!
Nhưng dù sao anh ta cũng là người bén cạnh Lục Khiêm đã lâu, rất giỏi xoa dịu bầu không khí, nhờ ôn Noãn nói chuyện: “Vậy ra cô cả cũng ở đây! Ngài Lục nhớ cỏ, còn định đến gặp cô rồi đó!”
Ôn Noãn không quậy phá, ngoan ngoãn gọi cậu.
Bạch Vi cũng nhìn ra được gì đó, cười nói: “Thật trùng hợp!”
Lúc này, Hồ Chí Nhân cười nói: “Thì ra là cháu trong nhà của ngài Lục, đế tôi làm chủ mời mọi người đến Quảng Phúc Lâu ở đối diện ăn một bữa, đồ ăn ở đó không tồi!”
Vừa nói, cô ta vừa mở cây quạt, phả ra một luồng gió thơm.
Cò ta vừa nói xong, Hoẩc Minh Châu nói: “Tỏi hơi đau đầu, không đi!”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu.
Thư ký Liễu vội vàng nói: “Tôi đi mua thuốc cho cò Minh Châu!”
Anh ta nói vậy lập tức thu hút ánh mắt của cô HỒ, giọng điệu cò ta nũng nịu: “Thư ký Liễu, tòi thường xuyén bị đau đầu bị sốt nhưng chưa thấy cậu quan tàm như thế!”
Mặc dù đang nói chuyện với thư ký Liều nhưng ý tứ của cò ta là oán trách Lục Khiêm không đủ quan tâm.
Lục Khiêm cười nhạt: “Người bèn cạnh em không đủ mua thuốc cho em sao?”
Cô Hồ ôm cánh tay ông, nhẹ giọng nói: “Nếu em nhức đầu, anh đến là sẽ ốn thôi…*
Sắc mặt Hoắc Minh Châu trắng bệch.
Thư ký Liễu lại phải hòa hoãn không khí, cuối cùng mọi người quyết định đến quán ăn, chọn phòng riêng.
Cò Hồ muốn gả vào nhà họ Lục nên đặc biệt quan tâm đến õn Noãn.
Nhưng ôn Noãn vần lạnh nhạt.
Sau một lúc cô Hồ muốn xuống tay từ chổ Hoẳc Minh Châu nén nhẹ nhàng ân cần gẳp một miếng sườn hấp vào bát của Hoắc Minh Châu, không ngờ đúng lúc Lục Khiêm cũng gắp một miếng.
Hoắc Minh Châu chán ghét nhìn hai miếng sườn.
Lục Khiêm nhìn ra tích cách trê con của cò, lập tức nói: “Ăn nhiều thịt cho khỏe mạnh!”
Cò Hồ dựa sát vào ông, ánh mẩt dịu dàng trìu mến: “Đúng vậy! Trẻ con ăn nhiều thịt một chút mới nhanh lớn!”
Cò Hồ vẩn chưa nhìn ra điều gì bất thường.
Dù sao Hoắc Minh Châu cũng được coi là con cháu, cò ta nghe thấy cò ấy gọi chú Lục.
Hoăc Minh Châu không nhịn được.
Cõ ấy nói xin lỏi rồi đi vào phòng vệ sinh, vừa vào đó liền vặn vòi nước, hất nước lên mặt mình.
Cõ ấy không cầm được nước mắt.
Hai tháng trước, Lục Khiêm không từ mà biệt, cô ấy có chút phiền muộn nhưng biết mình không có lý do gì để tức giận, nhưng hòm nay nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cò lại cảm thấy vò cùng khó chịu.
Dựa vào gì mà cỏ phải chấp nhặn sự sỉ nhục như thế?
Cò ghét nhất Lục Khiêm.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng khóa trái lại.
Cò vẫn khóc, mặt trắng bệch, mũi đỏ bừng.
Phải mất một lúc cõ mới nhận ra Lục Khiêm đã đi vào, đóng cửa lại, cò vừa khóc đến ngốc nghếch vừa nhìn ông trong gương…
Giọng nói của Lục Khiêm lại dịu dàng yêu thương: “Cháu đang giận à?”
Hoắc Minh Châu nhìn chằm chằm ông.
Cò ấy không bao giờ có thế quên được vê lãng mạn trong khóe mât đuôi mày của ông khi ở bên cô HỒ, tuy lúc đó ông chưa làm gì quá mức, nhưng rõ ràng ông rất thích cò Hồ.
Ông chỉ là một lão già háo sắc mà thôi!
Cò dột nhiên quay người lại, khóe mằt đỏ bừng.
‘Tôi không có quan hệ gì với ngài Lục, sao tòi lại tức giận? Đúng vậy, tòi trẻ con như vậy đấy, chắc chẩn không vừa mẳt ngài Lục, ngài nên đi tìm chỗ mà phát dục đi!”
Toàn là những lời trẻ con.
Tuy Lục Khiêm không có ý định thân thiết với cô, nhưng ông vẫn muốn dổ dành cò bé.
Hơn nữa, ông cũng không muốn cô biết về sinh hoạt cá nhân của mình.
Vì vặy, ông mỉm cười nói: “Tỏi và cò ta chỉ là bạn bè thòi!”
Trong lòng Minh Châu biết õng đang dỗ dành cò, chỉ vì nhà bọn họ có quan hệ thòng gia, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, cò bình tĩnh lại một chút, cụp mắt xuống: “Ngài ra ngoài trước đi! Tòi rửa mặt đã!”
Lục Khiêm cũng cảm thấy khó chịu.
Cò chỉ là một cò bé, ỏng đã hạ quyết tâm sẽ không dây dưa với cò nữa.
Nhưng đã gặp rồi.
Õng xoa dâu cò: “Nghe lời, chuấn bị xong thì ra ngoài àn cơm nhé!”
Ông im lặng đi ra, không làm phiên ai, Minh Cháu sửa soạn bản thân cho tốt rồi cũng ra theo, nhưng tâm trạng cò ấy không tốt, cũng không thèm ăn.
ỏn Noãn thấy có điếm bất thường.
Cò nhìn Minh Châu, rồi nhìn cậu mình, suy tư…
Sau bữa ăn, bọn họ tạm biệt nhau.
Lục Khiêm vần đứng cùng cò Hồ, nhìn rất đẹp đôi.
Hoắc Minh Châu lên xe.
Cô ấy cầm vò lăng, từ từ cúi đau, từ ngày chia tay Cố Trường Khanh, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lại vì một người đàn ông mà đau khố.
Cò ấy có thế cảm nhận được Lục Khiêm có chút tình cảm với mình.
Nhưng òng đối xử với cò ấy như một đứa trẻ, thà kết giao với những người phụ nữ như cò Hồ còn hơn.
Có phải vì những người phụ nữ đó dịu dàng và hiểu ông hơn?
Đúng lúc này, cửa chiếc xe Audi phía trước mở ra, thư ký Liều một mình lên xe rồi rời đi.
Nhịp tim của Hoăc Minh Châu đập hơi nhanh.
Cò ấy đoán Lục Khiêm còn có việc khác, có thể là ở câu lạc bộ độc quyền cao cấp đó. Liệu ông có đưa cô Hồ đi cùng không, liệu ông có ôm cò Hồ và hôn cô ta trong phòng vệ sinh hay không, thậm chí còn làm chuyện nam nữ…
Cô ấy cảm thấy sau khi nhìn thấy thì chắc cỏ sẽ không đau khổ như vậy nữa.
Một tiếng sau, cò dừng xe.
Những người trong câu lạc bộ nhận ra cò, biết ngài Lục từng đưa cò đến đây chơi, hơn nữa cô còn lái một chiếc xe thế thao phiên bản giới hạn nên họ trực tiếp cho cò vào.
Người phục vụ mờ cửa cho cò, cười nói:
“Ngài Lục cũng vừa tới!”
Cánh cửa mở ra.
Quả nhiên Lục Khiêm ở đây, đang chơi mạt chược cùng một nhóm người.
Dù bên trong phù phiếm như thế nhưng õng vẫn tao nhã lịch sự.
Chiếc áo sơ mi trẳng được xân lên đến khuỷu tay, khuôn mặt trắng trẻo hơi đỏ bừng, trên mõi ngậm điếu thuốc lá.
Còn cô Hồ Chí m thì đang dựa vào bẽn cạnh ông, bộ ngực mềm mại áp vào cánh tay ỏng, như đang hướng dẩn òng chơi bài, sự dịu dàng trong măt cò ta đủ đế nhấn chìm ai đó…
Hoắc Minh Châu không muốn nhìn nữa.
Cò ấy quay người định rời đi, nhưng ông Dịch trong phòng bao nhận ra cô ấy: “Đây không phái là cô bé nhà họ Hoằc sao, đến tìm chú Lục sao?”
Lục Khiêm đang cầm bài trên tay.
Ông từ từ đặt nó xuống và nhìn về phía cửa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK