Chương Bách Ngôn đứng ở cửa khuôn viên nhà họ Lục.
Anh nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ lại sự đáng thương, thảm hại của những năm tháng còn trẻ, chỉ cảm thấy buồn bã.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Anh tỉnh ngộ ngay lập tức, những xung động nhỏ trong lòng đã bị gió thối bay tán loạn, không sót lại một chút gì.
Chương Bách Ngôn, mày đang làm cái gì?
Anh lùi lại từng bước, suy sụp tựa mình vào thân xe Land Rover màu đen, bàn tay run rẩy móc gói thuốc lá ra muốn hút một điếu để bình tĩnh lại một chút, lúc này cửa lớn khuôn viên nhà họ Lục mở ra, một chiếc xe Maserati màu trắng lao ra, không cần nghĩ cũng biết đó chắc chắn là Lục u.
Tối hôm qua Lục u đến thành phố c, hôm nay là ngày hai mươi sáu âm lịch, cô nàng dự định đi mua chút quà biếu cho những người già trong nhà nên sáng sớm đã ra cửa.
Khi xe chạy ra khỏi cửa lớn khuôn viên nhà họ Lục, cô thấy Chương Bách Ngôn.
Anh mặc đồ đen, dựa vào thân xe, lặng lẽ hút thuốc.
Hai mắt của Lục u cay cay, lý trí còn chưa kịp đến thì chiếc xe Maserati màu trắng đã phanh lại…Cô nắm chặt vô lăng, nhìn về phía trước, lúc lâu sau, cơ thể như lấy lại được khả năng vận động, cởi bỏ dây an toàn rồi bước ra khỏi xe.
Đi đến trước mặt Chương Bách Ngôn, Lục u ngấng đầu nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Chương Bách Ngôn cầm điếu thuốc, cúi đầu hút xong hơi cuối cùng.
Lại ngấng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen của anh hiện lên sự lạnh nhạt, anh nhìn thật sâu về phía nhà của nhà họ Lục: “Tôi đã từng tới đây, lúc tôi còn nhỏ, ký ức đó cũng không được dễ chịu lắm…Lục u, lúc trước cô nói chia tay rồi ra đi, bây giờ lại nói muốn kết hôn khi đủ tuổi, thực ra không có gì sai cả! Nhưng mà…”
Chương Bách Ngôn nhìn thật sâu.
Điều anh muốn nói là, nếu lúc trước anh biết được sự thật, làm sao cô biết anh sẽ không chọn ở bên cô?
Cô dựa vào cái gì để thay anh quyết định?
Nhưng anh không nói gì nữa.
Bởi vì không có nếu, cuộc sống là kết quả của vô số lần lựa chọn…Lục u đã đưa ra lựa chọn của mình từ lâu, mà anh cũng nên như vậy.
Lục u mặc một chiếc áo khoác màu trắng
rộng thùng thình, đứng ở trong sương sớm.
Đứng yên hồi lâu, trên lông mỉ cũng dính vài giọt sương nho nhỏ.
Cô phải mất một thời gian rất lâu mới có thể tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của anh, hóa ra…Chương Bách Ngôn đã sớm biết được thân phận của anh, hóa ra anh đã sớm biết được nguyên nhân cô phải chia tay anh.
Có lẽ biết được cô đang nghĩ gì, Chương Bách Ngôn cười nhạt nhẽo: “Cứ như vậy đi!”
“Chương Bách Ngôn.”
Lục u bỗng nhiên gọi anh lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh không chút nhượng bộ, giọng nói rất nhẹ: “Anh tới đây chỉ là để trách móc tôi yếu đuối thôi phải không, Chương Bách Ngôn, tôi hỏi anh, anh có dám không, bây giờ anh dám nói một câu có thế buông bỏ mọi thứ, có thế làm trái ý nguyện của mẹ anh mà ở bên tôi không? Anh có thế thản nhiên đối mặt với tất cả ánh mắt chỉ trích của nhà họ Chương không, có thế đeo cái danh bất hiếu trên lưng không, nếu anh nói có thế, vậy thì anh có thể chỉ trích tôi, còn không thì anh không có tư cách.”
Nói đến đây, cô không thể tránh khỏi việc nhớ tới chuyện quá khứ, nhớ tới nổi đau ở lúc đó.
Tuổi trẻ vô tri, không biết nặng nhẹ.
Cô đã phải trả cái giá quá đắt.
Không khí xơ xác tiêu điều, hai người đứng đối diện trong gió, lúc lâu sau anh nhìn cô khẽ hỏi: “Trước khi chia tay, vì sao lại nảy sinh quan hệ với tôi?”
Không khí có chút tế nhị.
Gió lạnh thối loạn mái tóc của Lục u, che khuất đi gần một nửa khuôn mặt cô, cũng làm mê loạn mắt cô.
Cô cụp mắt, che lại sự ấm ướt trong mắt của mình, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là vì không cam lòng đi, dù sao tôi cũng đã theo đuổi anh trong thời gian lâu như vậy, Chương Bách Ngôn… Lúc đó anh thật sự rất lạnh lùng.”
Cô tự chế nhạo mà cười, mà anh thì trừng mắt nhìn cô, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Cửa xe Land Rover màu đen đóng sầm lại.
Sau đó xe lao đi.
Có lẽ vì chạy quá nhanh, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai…Chương Bách Ngôn lái xe, anh nhìn thấy Lục u trong kính chiếu hậu, thấy bóng dáng của cô dần nhỏ đi, dần cách xa hơn.
Giống như năm đó, cô ngồi trên xe của Diệp Bạch, bỏ rơi anh.
Hóa ra, tình cảm thực sự có luân hòi.
Chương Bách Ngôn nghĩ anh nên cảm thấy vui sướng khi bỏ lại đứa con gái yêu quý của Lục Khiêm ở cửa nhà họ Lục…Anh nên sảng khoái mới đúng chứ, nhưng vì sao tay cầm vô lăng của anh lại đang run rấy?
Anh run rấy móc ra bao thuốc lá, nhưng bên trong trổng rỗng.
Đột nhiên còi ô tô vang lên, hóa ra là do anh đập lên nó.
Lục U ở phía sau đứng một hồi lâu, có lẽ là do người gác cổng thông báo nên trong vườn có người từ từ đi ra, không ai khác chính là Lục Khiêm.
Lục Khiêm chỉ thấy một cái đuôi xe, sau đó thì thấy con gái nhỏ của mình.
Lục u đứng ở đó, khóe mắt có vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng lau đi.
“Bạn trai mới? Cãi nhau à?”
Lục Khiêm đi tới, lau nước mắt cho con gái nhỏ: “Mẹ con nói con đi mua đồ Tết, bố đang buồn đây, hóa ra là sáng sớm tới đây hẹn hò, sao vậy? Cãi nhau à?”
Lục U lắc đầu, cô có chút nghẹn ngào: “Không phải! Là người từng quen trước đây thôi.”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu xa, giọng điệu kéo dài: “Là người từng quen à. Vậy nhất định là do
hắn ta không tốt, nên Tiểu Lục u mới không chọn hắn.”
Lục u vẫn lắc đầu, cô nhào vào trong lồng ngực của bố, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai ông ấy.
Lục Khiêm vỗ vỗ vai cô: “Nếu là bố không tốt, bố sẽ sẵn lòng thay con xin lỗi người ta…Không được khóc, mẹ con biết được sẽ đau lòng.”
Nước mắt Lục U lại chảy nhiều hơn.
Bố cò khi còn trẻ là một người độc thân vì sự nghiệp, phải mất nhiều năm bố và mẹ mới đến được với nhau, chuyện năm đó bố xử lý không có gì sai cả, nên xử lý một cách công bằng.
Cô không thể vì tư tình của mình mà làm cho ông ấy trái lương tâm nói xin lỗi với người khác.
Hơn nữa cũng nhiều năm trôi qua, cô và Chương Bách Ngôn đã khác nhau từ lâu rồi.
Cô ở trong lồng ngực Lục Khiêm lắc đầu, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy thân hình của ông ấy, làm bộ dáng của một cục cưng ngoan ngoãn…Lục Khiêm lại càng đau lòng cho cô, làm sao có thể yên tâm đế cô lái xe ra ngoài, thế nên gọi điện thoại kêu tài xế đến đế ông ấy ra ngoài cùng với cô luôn.
Hai ngày sau, Lục Thước mang Lục Huân trở về.
Một gia đình lớn, nghiêm chỉnh nề nếp.
Trong bữa cơm tất niên, Hoắc Minh Châu dẫn Lục Huân đi kiểm tra số sách chi tiêu trong gia đình, mấy người phụ nữ trong nhà cũng chẳng thích việc này lắm, nhưng mà Minh Châu nghĩ vẫn nên cho Lục Huân học đế biết.
Sau khi kiểm tra xong, Minh Châu gọi người hầu đem tới hai chén tổ yến, nhẹ nhàng nói: “Món hầm mới, thử chút đi.”
Lục Huân liền biết bà ấy có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, ăn tố yến xong, Hoắc Minh Châu lấy ra mấy tấm ảnh chụp đàn ông cho cô xem, nói sơ qua tình hình một lần, cuối cùng hỏi: “Tiểu Huân, cháu thấy người nào phù hợp với em gái nhất?”
Lục Huân là người đơn thuần, bình thường tránh xa việc của người khác, nhưng Lục u là bảo bổi trong nhà.
ở trên giường, chồng cô là Lục Thước cũng thường nói chuyện với cô, cho nên cô cũng biết đến Chương Bách Ngôn.
Vì dì mình hỏi nên Lục Huân vẫn rất tôn trọng nhìn qua hết một lượt. Cuối cùng cô nhẹ giọng nói: “Tất cả đều không đẹp bằng anh Chương.”
Hoắc Minh châu:
Nhìn đứa cháu dâu nhỏ một lúc lâu, cuối cùng bà ấy than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy! Ngoại hình của người kia đúng là không tệ, nếu không em gái cháu năm đó sẽ không mê luyến đến như vậy! Nhưng chung quy bọn họ vẫn là có duyên không phận, dì cũng không muốn để con bé đi đến gia đình đó.”
Quan hệ của Hoắc Minh châu và Lục Huân rất tốt nên mới nói ra băn khoăn của chính mình.
“Lục Thước đã nói qua với chúng ta, dì cũng nghĩtới chuyện cũ lúc trước, năm đó mẹ Chương quả thực đáng để thông cảm, nhưng dì cũng nhìn ra được bà ấy tuyệt đối không phải người dễ dàng hòa hợp với bề trên, năm đó em gái cháu chia tay với anh Chương, dì nghĩ bên trong cũng có công của bà Chương.”
Lục Huân gật đầu: “Lục Thước cũng có ý như vậy.”
Nói xong, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh châu.
Thân thế của cô thật ra cũng không tốt đẹp gì, nếu là người khác chắc sẽ không thế khoan dung cho cô…Nhưng mẹ của Lục Thước đối xử với cô rất tốt, Lục U có thì cô cũng sẽ có, mấy năm nay nơi này đã trở thành nhà của cô.
Bị Lục Huân nhìn như vậy, Hoắc Minh Châu cũng không chịu nối, bà đứng dậy ho nhẹ: “Cũng
muộn rồi, cháu ngủ sớm đi.”
Lục Huân gật đầu.
Cô theo thói quen chờ Minh Châu rời đi, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi mới trở về phòng. Khi về phòng, Lục Thước đã tắm xong, đang mặc một bộ đồ ở nhà tựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, rõ ràng là đang đợi cô.
Mặt Lục Huân đỏ lên.
Bình thường anh ấy rất bận, không có thời gian để bắt nạt cô, nhưng đến ngày nghỉ lễ thì chính là ngày cô phải chịu khố.
Anh ấy có khoảng hai mươi ngày rảnh trong dịp Tết âm lịch.
Hai mươi ngày này ít nhất sẽ có năm mươi lần khổ hình, nhiều khi Lục Huân thật sự hoài nghi anh ấy lấy sinh lực đâu ra khi đã ở tuổi ba mươi?
Mặt cô dần ửng đỏ, đi tắm xong thì ra ngồi trước bàn trang điếm chải lại tóc dài.
Lục Thước ngẩng đầu hỏi: “Mẹ tìm em hơn nữa ngày, để nói chuyện gì vậy?”
Lục Huân nhìn anh trong gương, lúc lâu sau mới nói: “Mẹ chuấn bị cho Lục u đi xem mắt, có vài người rất thích hợp, diện mạo cùng công việc đều tốt, nhưng mà em nhìn mẹ giống như không hài lòng lắm.”
Lục Thước dùng sách che giữ hai bên.
Sau một thời gian, anh mới mở miệng: “Ngày mai anh sẽ nói chuyện với mẹ, đợi thêm một chút, nếu Lục u thật sự từ thành phố B quay về thành phố c, rồi đế cho em ấy xem mắt cũng không muộn.”
Lục Huân “ừ” một tiếng, bộ dáng rất ngoan ngoãn.
Lục Thước nhìn thấy cô như vậy, rất muốn ức hiếp, nhưng mà đêm nay lại khác, là đêm giao thừa.
Anh phá lệ hầu hạ vợ mình một cách rất nhẹ nhàng.
Pháo hoa ngoài cửa số nở rộ, trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa, ấm áp như xuân, cảnh xuân dạt dào.
Trong phòng ngủ đổi diện ở hướng Đông.
Lục u đứng yên lặng nhìn pháo hoa bên ngoài, trong tay cô cầm một cái bùa bình an.
Nhiều năm trước, cô đã quỳ gối xin nó trong chùa.
Khi còn trẻ, cô vui vẻ khi có một sinh mệnh nhỏ, sau khi chia tay với Chương Bách Ngôn cô mới biết, nhưng mà lúc biết được thì đứa nhỏ cũng đã không còn.
Không đau lắm, chỉ là một mảnh máu thịt nhỏ tróc ra từ trong thân thể.
Đó là đứa con của cô và Chương Bách Ngôn.
Bác sĩ nói, thế chất đặc thù của cô sau khi trải qua lần sinh non ngoài ý muốn này, về sau có thế rất khó có con…Cho nên lúc gặp lại Chương Bách Ngôn, thật sự là một ý nghĩ gì cũng không có.
Chương Bách Ngôn đang ở độ tuổi tốt nhất của đàn ông, nhà họ chương từng xảy ra chuyện như vậy, việc chú trọng huyết mạch thế nào Lục u có thể tưởng tượng ra được…Có đôi khi, tình yêu không phải cứ thích là được.
Hôn nhân càng hơn thế nữa.
Lục u nhẹ nhàng nắm lấy bùa bình an, cấn thận cất nó đi.
Cô ở lại thành phố c cho tới ngày mồng sáu, khi trở về thành phố B cũng tạm thời không đến câu lạc bộ, bình thường ở nhà vẽ vài bức tranh, thỉnh thoảng đi đến nhà họ Hoắc giúp đỡ ôn Noãn để ý đến chuyện hôn lễ.
Hôm nay Hoắc Tây và Trương Sùng Quang đều có mặt.
Sau bữa trưa, Lục u đang định theo ôn Noãn ra ngoài thì bị Hoắc Tây gọi lại: “Lục u, lại đây.”
Lục U ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh cô.
Giống như một chú chó nhỏ trung thành.
Hoắc Tây nở nụ cười, cô sờ sờ đầu của con
chó nhỏ nhẹ giọng nói: “Mấy ngày trước cô Hồ có đến, chị nghe cô ấy nói đến chuyện Chương Bách Ngôn, nói công ty cậu ta có một sản phấm muốn mời cô Hồ làm đại diện, nhưng mà cô ấy nhớ tới hiềm khích giữa em và Tổng giám Đốc Chương nên không muốn đồng ý với cậu ta.”
“Phí đại diện là bốn mươi mổt tỷ đồng, được xem như là mức giá của sao hạng A.”
Lục u ngấn người, ngay lập tức nói: “Dì Hồ đừng bận tâm đến em, không cần phải bỏ qua sổ tiền đó.”
Hoắc Tây lại cười: “Tùy vào suy nghĩ của cô ấy thôi! Chuyện này em nói với cô ấy đi.”
Lục u không muổn nhảy vào vũng bùn này nên liền giả chết.
Lúc này, Trương Sùng Quang đang lật xem tạp chí ở bên cạnh mở miệng: “Thật ra nói từ chối thì từ chối, nhưng mà đây là cố ý nói cho em nghe, Hoắc Tây, đây không phải là phong cách của cô Hồ!”
Hoắc Tây liếc anh một cái: “Anh thật là hiểu biết về phụ nữ! Cô Hồ có phong cách thế nào anh cũng biết?”
Trương Sùng Quang cười với Lục u nói: “Nhìn chị Hoắc Tây của em đi! Ngoài mặt thì rộng lượng, thật ra lúc nào cũng đều làm anh căng da đầu hết, sợ nói sai một cáu làm cho cô ấy tức giận
là anh lại phải ngủ trên sàn nhà.”
Hoắc Tây đóng tạp chí lại thay anh.
Cô nói: “Đi đi! Chúng ta đi tìm bác sĩtâm lý, em phải chữa khỏi bệnh lúc nào cũng cũng phải hầu hạ cậu chủ Trương Sùng Quang, đỡ cho cậu chủ Trương Sùng Quang nói em hà khắc không quan tâm anh ấy.”
Lục u kín đáo mở miệng: “Hai người đang liếc mắt đưa tình đúng không? Có thể để ý tâm tình của em một chút hay không?”
Hoắc Tây nhéo mặt cô ấy: “Lát nữa cô Hồ sẽ tới đây! Em nên nghĩ cách làm sao đế đối phó với cô ấy đi.”
Lục U:”…”
Cô ấy cũng muốn đi tìm bác sĩ tâm lý.
Trương Sùng Quang trực tiếp xách người giao cho ôn Noãn: “Mẹ, Lục U đến đây.”
Đợi anh xuống lầu, ngồi vào ghế phó lái, mang xong dây an toàn.
Hoắc Tây nghiêng người nhìn anh: “Chúng ta kết hôn, anh có gửi thiệp mời cho Chương Bách Ngôn?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK