Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim Lục Khiêm mềm nhũn cả ra.

Ông thấp giọng nói vài câu, Tiểu Thước Thước mới vui vẻ trở lại.

Khi tiệc đóng máy gần kết thúc, Minh Châu đưa Thước Thước rời đi trước, cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới đất, một chiếc màu đen đang chờ ở đó, tài xế chính là thư kí Liễu, còn Lục Khiêm thì ngồi ở ghế sau.

Minh Châu đi qua, thư kí Liễu vội vàng xuống xe mở cửa giúp hai mẹ con cô.

“Ngài Lục chờ cô rất lâu rồi đấy ạ.

Minh Châu nhẹ giọng đáp: “Là Thước Thước muốn gặp ông.”

Thư kí Liễu cười cười, không tiện bình luận gì nhiều, anh ta đưa tay che đỉnh xe để các cô lên xe.

Rất nhanh chiếc xe đã rời đi.

Điều ngoài dự đoán chính là, xe chạy đến một tiểu khi biệt thự rất yên tĩnh, rất ít người ở đây, thư kí Liễu dừng xe lại, mỉm cười nói: “Đây là căn nhà ông Lục mới mua ạ.”

Trong lời nói của anh ta mang theo chút vui sướng.

Minh Châu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Khiêm, ông chỉ bế con trai lên rồi xuống xe.

Hình bóng của ông, vẫn đĩnh bạt như mấy năm trước vậy, không thấy mệt mỏi chút nào. Thật ra ông là một người đàn ông rất dễ thu hút phụ nữ, cho dù không có thân phận đó thì cô vẫn nghĩ ông sẽ không thiếu phụ nữ.

Mà bây giờ ông lại mua bất động sản ở thành phố B, ý của ông là...

Lòng Minh Châu kinh hoàng lên.

Cô đi theo vào biệt thự, bên trong trang trí vô cùng ấm áp, không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân

Thậm chí, trong phòng khách còn có một con ngựa nhỏ.

Lúc này Thước Thước ngồi lên con ngựa lập tức, chậm rãi cưỡi chơi.

Lục Khiêm cởi áo khoác chỉ màu trắng áo sơ mi, ngồi xổm xuống chơi cùng cậu bé, ông sờ sờ đầu con trai: “Thích không con?"

Tiểu Thước Thước ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

Cậu bé biết mình có bố, chỉ là cậu vẫn luôn sống cùng mẹ, ở bên ngoài lại chỉ có thể gọi bố là ông cậu, nhưng dù sao trẻ nhỏ cũng rất nhạy bén, có thể cảm nhận được mình không giống như những người khác.

Có điều bây giờ bố lại đưa cậu bé tới nơi này.

Một căn nhà lớn, bố còn nói muốn mua một con Labrador cho cậu nữa.

Chuyện này không giống hồi trước xíu nào.

Tiểu Thước Thước rất vui vẻ: “Bố ơi, con thích lắm.”

Lục Khiêm lại sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, mắng một tiếng: “Đứa bé ngốc!”

Một màn như vậy, khiến người ta rơi lệ.

Minh Châu cúi đầu, không muốn lộ ra cảm nhận trong nội tâm, che giấu đi phần nào.

Lục Khiêm nhận ra, vô cùng dịu dàng nhìn cô, sau đó ông đi tới thấp giọng nói với cô rằng: “Em đừng khóc nữa! Người đã lớn như vậy rồi, sao lại còn khóc chứ?”

Lục Khiêm kéo Minh Châu đến ghế sô pha ngồi xuống, còn mình thì đi lấy sữa bò cho cô.

Ông ngồi bên cạnh cô, nói rất nhẹ nhàng: “Tôi có một chuyện vui muốn chia sẻ với em.”

Minh Châu cố ý nói: “Sao chú không chia sẻ với cô Hồ đi?”

Lục Khiêm cười.

Ông duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, tựa như sờ đầu con trai vậy, nhẹ giọng nói: “Còn ghen nữa! Mấy năm nay cô Hồ cũng xem như đã giúp tôi làm mấy chuyện, tôi tặng hoa cho cô thứ nhất là vì nhân tình, thứ hai cũng là vì mặt mũi của Ôn Noãn.”

Trên dưới cả người Minh Châu, miệng là cứng nhất.

“Cháu không có ý này!”

Lục Khiêm cười cười, ông nói chuyện chính với cô: “Hạng mục kia của tôi đã xem như thành công rồi! Đã dùng vào kỹ thuật hàng không mới nhất, tuần sau sẽ tiến hành phóng ra, tôi để thư kí Liễu sắp xếp, em mang theo Thước Thước đi xem đi

Vì cái này, ông đã dành ra bốn năm.

Ông bồi ra thích cô gái mà mình thích.

Đến bây giờ, con ông ở bên ngoài, còn phải gọi ông là ông câu.

"

Nhưng rất nhanh thôi, gia đình bọn họ có thể đoàn viên rồi.

Thời khắc như vậy, ông muốn người mình để tâm nhất làm bạn, trong biển người tấp nập ông có thể liếc mắt một cái là nhận ra hai mẹ con, cũng sẽ cảm thấy mấy năm nay đều đáng giá...

Sau đó ông sẽ công thành lui thân!

Lục Khiêm nghĩ, khi chuyện này kết thúc, ông sẽ từ bỏ tất cả chức vụ.

Nhà họ Lục có rất nhiều chuyện phải xử lý.?

Hơn nữa ông cũng chưa phải là già, bắt đầu từ con số không trong lĩnh vực thương nghiệp cũng không tính là muộn.

Điều quan trọng nhất chính là, ông phải cho Minh Châu một tương lai an ổn.

Ông nói rất rõ ràng khiến trái tim Minh Châu rung động, cô nhớ tới chiếc nhẫn kim cương kia.

Đại khái là Lục Khiêm cũng nghĩ tới, giọng nói ông thoáng khàn khàn: “Nhẫn kim cương còn giữ không? Đó chính là đồ của vợ anh, chủ Lục của em tích cóp chút tiền đó không dễ dàng, muốn tỉnh hoa! Tôi còn phải giữ lại cầu hôn em nữa!”

Minh Châu động tâm, chỉ là nói chung thì người ta cũng phải làm giá một chút.

Cô cố ý chọc giận ông: “Tôi còn cho chú, chú giữ lại cầu hôn người khác đi! Dù sao hồng nhan ông Lục đã nhiều không kể xiết, cũng không thiếu một người là tôi đâu!”

Lời này, vừa tùy hứng lại mang theo chút làm nũng.

Hai mắt Lục Khiêm nóng lên, cô gái nhỏ năm đó, lại về rồi.

Ông rất muốn thân mật với cô, nhưng có con trai ở đây nên phải nhẫn nhịn, liền thấp giọng nói: “Đêm nay ở lại đi, sau này chúng ta sẽ không cần giấu diếm nữa.

Minh Châu lại không lập tức nhận lời ông.

Cô và ông tách ra đã nhiều năm, tuy rằng ở giữa cũng từng có đầu có cuối, nhưng dù sao tổn thương cũng quá sâu đậm.

Cô đang muốn từ chối...

Tiểu Thước Thước nghe thấy thì nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ ơi, con muốn ở lại.”

Môi Minh Châu run lên hai cái, cậu bé nhào tới, làm nũng trong ngực ông. Cô vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cậu bé, cho nên đặc biệt yêu thương cậu và cũng không nỡ từ chối yêu cầu của cậu.

Cô không nói rõ, nhưng ý là sẽ ở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK