Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia anh đã quen ở một mình nhưng bây giờ anh bỗng dưng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Anh bước vào phòng ngủ, mọi thứ vẫn như trước, chỉ là phòng quần áo đã bớt đi vài món đồ của Hoắc Kiều.

Cô mang giấy chứng nhận đi, mang đi cả quần áo thường ngày, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da trước bàn trang điểm cũng ít đi một nửa.

Cô bảo mình đi nửa năm…

Khương Lan Thính chậm rãi ngồi xuống, anh ngồi trong phòng quần áo, lấy một điếu thuốc ra đốt.

Một lát sau, làn khói mờ bay lên.

Anh rít được vài hơi lại thấy sặc, anh rút điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hoắc Kiều, dù biết rõ cô đã tắt máy rồi nhưng anh vẫn muốn gọi… Gọi liên tiếp mười cuộc điện thoại, đương nhiên không có ai bắt máy.

Hoắc Kiều đang ngồi trên máy bay.

Lúc Khương Lan Thính đang xem lại những bức ảnh cũ, ông Khương gọi điện thoại tới, giọng điệu bực mình: “Lan Thính, không phải con bảo sẽ dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm sao? Bây giờ bố mẹ và ông cụ đều đang chờ bọn con tới, thế mà lại không thấy bóng ai! Con dâu bố đâu rồi, để bố tự mời nó tới đây, trông cậy vào con chắc mẹ con khóc mỗi ngày quá.”

Im lặng hồi lâu Khương Lan Thính mới nói: “Em ấy ra nước ngoài để quay phim rồi! Có lẽ phải đi nửa năm!”

Ông Khương không phải người ngu.

Ông đã hoài nghi sau khi cưới tình cảm của hai đứa không tốt từ lâu rồi nhưng không ngờ lại lạnh nhạt tới mức này, ông lạnh lùng hỏi: “Lúc ở công ty con còn bảo sẽ dẫn nó về ăn cơm cơ mà? Rõ ràng là con hoàn toàn không biết hôm nay nó phải đi, con còn bảo nó đi nửa năm, sao, nửa năm này con không tính đi thăm nó cũng không muốn nó quay về nhà đúng không? Khương Lan Thính, con cưới vợ hay thả trâu đấy, sao có thể tùy tiện nuôi thả bên ngoài được?’

Khương Lan Thính nhíu mày: “Bố, thả trâu với nuôi thả gì chứ!”

Ông Khương không vui: “Đây không phải sự thật à? Tóm lại chuyện này con phải cho bố và mẹ một câu trả lời thỏa đáng. Con dâu yêu quý của bố nói đi là đi, con dám nói mình không có chút trách nhiệm nào sao?”

Tâm trạng Khương Lan Thính vốn đã không tốt.

Lúc này tâm trạng anh càng kém hơn, anh miễn cưỡng đối phó với bố ruột của mình rồi lại lên sân thượng hút thuốc… Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn điện thoại di động một cái, dù anh biết rõ cô đang ngồi trên máy bay nên không thể trả lời.

Một đêm này Khương Lan Thính gần như không ngủ.

Anh một mực chờ Hoắc Kiều hạ cánh rồi liên lạc với anh, anh không biết mình muốn xác nhận cái gì… Có lẽ là muốn xác nhận cô vẫn đang thích anh, lần này cô đột nhiên xuất ngoại là vì công việc, không liên quan đến tình cảm của họ.

Mãi đến bốn giờ sáng.

Cuối cùng Hoắc Kiều cũng mở máy, Khương Lan Thính cầm điện thoại di động, anh và cô cách nhau một màn hình internet.

Lúc mở miệng anh không ngờ lại khó khăn như vậy.

Anh nói: “Tối nay tôi vốn định dẫn em về nhà ăn một bữa cơm! Hoắc Kiều, buổi sáng tôi có cuộc họp, tôi không cố ý tắt máy!”

Hoắc Kiều im lặng một lúc.

Cô nói: “Tôi không trách anh!”

Nhưng lời này không trấn an được Khương Lan Thính, giọng anh vì thức đêm và hút thuốc mà khàn không chịu nổi, anh nói: “Hoắc Kiều, em không trách tôi nhưng lòng tôi không dễ chịu chút nào! Việc này cho thấy em không xem tôi là chồng.”

Anh dừng lại rồi hỏi cô: “Em vẫn thích tôi ư?’

Hoắc Kiều vừa xuống máy bay, vô cùng mệt mỏi nhưng cô không hề muốn qua loa với anh.

Cô nghiêm túc trả lời vấn đề của anh.

Cô nói: “Vẫn thích chứ! Nhưng Khương Lan Thính… Tình yêu sẽ biến mất theo thời gian, tôi không thể đảm bảo tôi sẽ mãi mãi yêu anh, khoảng thời gian này vừa khéo để chúng ta có không gian yên tĩnh, tỉnh táo suy nghĩ về cuộc hôn nhân này.”

Trước đây cô không cảm thấy cuộc hôn nhân của họ có vấn đề gì.

Nhưng một tháng trôi qua chồng cô vẫn luôn bận rộn, né tránh cuộc sống vợ chồng của họ.

Cô biết giữa họ đã xảy ra vấn đề.


Tính cách của Khương Lan Thính, nói dễ nghe hơn là cầu toàn, nói khó nghe thì chính là con rùa lông chui vào bế tắc… Việc Tống Thanh Thanh chết anh không trách lên đầu cô, nhưng Hoắc Kiều cô lại trở thành vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK