An Nhiên hơi mơ hồ.
Nếu như Hoắc Doãn Tư thật sự ra nước ngoài, sau này cô ấy còn có thể gặp anh ấy nữa không, một năm rồi hai năm, liệu anh ấy có bạn gái mới không?
Có thể lắm!
Thật ra cô ấy luôn biết, người có xuất thân như anh ấy, dáng người lại đẹp như thế, chỉ cần anh ấy đồng ý thì muốn phụ nữ như nào cũng có, nhưng cô ấy lại phụ lòng anh ấy.
Bây giờ dù Hoắc Doãn Tư đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy đều có thể chịu được, cô ấy chỉ xin một cơ hội mà thôi.
Thư ký Nghiêm đối xử với cô ấy không tệ.
Chị bưng khay đến trước mặt cô ấy, dịu dàng nói: “Em ăn gì đó thanh đạm đi, chịu khó hai ngày thì có thể ăn được rồi, sau khi kiểm tra bác sĩ nói em bị suy dinh dưỡng.”
Thư ký Nghiêm cuối cùng cũng từng là một người mẹ, chị quan tâm nói: “Dù muốn theo đuổi Tổng Giám đốc Hoắc thì em cũng phải chăm sóc sức khỏe đã, có ai không thích người trắng trẻo mịn màng đâu?”
An Nhiên nhận khay ăn, cô ấy cúi đầu ừ một tiếng.
“Cảm ơn chị Nghiêm.”
Thư ký Nghiêm thấy cô ấy chịu ăn gì đó thì nhẹ nhàng thở ra, trong lòn cũng thả lỏng nói: “Vậy em cứ ăn từ từ đi, chị đã sắp xếp một người nhân viên điều dưỡng ở phòng ngoài rồi, có việc em cứ nói với cô ấy là được. Trong công ty còn chút việc, mai chị lại đến thăm em.”
An Nhiên muốn tiễn chị, thư ký Nghiêm lại ngăn lại: “Đừng! Sức khỏe em còn chưa ổn định đâu! Chú ý bồi bổ sức khỏe, chị đi trước đây!”
An Nhiên lại nhỏ giọng nói cảm ơn.
Chờ thư ký Nghiêm rời đi, cô ấy cúi đầu bắt đầu ăn bát cháo này, có vẻ là làm bởi khách sạn năm sao, vừa thơm vừa mềm lại không nhiều dầu mỡ, dạ dày An Nhiên không thoải mái nhưng cũng ăn được hơn nửa.
Ăn xong cô ấy phát ngốc một lát.
Cô ấy nhớ đến Hoắc Doãn Tư, là anh ấy đưa cô ấy đến bệnh viện, anh ấy đang giận nhưng vẫn không mặc kệ cô.
Có phải vậy là anh ấy vẫn mềm lòng với cô ấy không?
Cô ấy chần chừ nửa ngày rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho người ấy.
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút…
An Nhiên run lên, chắc anh ấy sẽ nghe điện thoại chứ, thế là cô ấy đợi rất lâu rồi gọi lại lần nữa, lần này anh ấy nghe điện thoại, giọng rất lạnh lùng: “Có chuyện gì à? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì sau này đừng gọi cho tôi!”
An Nhiên rất đau đớn.
Cô ấy cắn môi: “Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện.”
Anh ấy nói với giọng không cảm xúc: “Dù là người xa lạ tôi cũng sẽ giúp, không cần cảm ơn!”
Nói xong, anh ấy dừng lại mấy giây.
Giống như đang đợi cô ấy nói chuyện.
An Nhiên muốn gặp anh ấy, cô ấy cũng biết anh ấy không muốn gặp mình, cô ấy dùng hết lòng tự trọng ít ỏi của mình nói: “Anh có thể đến đây thăm em được không?”
Hoắc Doãn Tư giật mình suy nghĩ.
Anh ấy có thể nhận ra được sự tủi thân và nũng nịu trong lời nói của An Nhiên. Trên thực tế, khi bọn họ ở với nhau, cũng rất ít khi cô ấy có yêu cầu gì với anh ấy, đừng nói đến việc nũng nịu, anh ấy chịu thua dáng vẻ này, nhưng Hoắc Doãn Tư cũng là người cực kỳ tự kiềm chế.
Anh ấy nghiện An Nhiên, nhưng anh ấy cũng có thể từ bỏ.
Anh ấy bình tĩnh lại, giọng nói càng xa cách hơn: “Tôi sẽ không đến, sau này đừng gọi cho tôi nữa.”
Anh ấy trực tiếp cúp điện thoại.
An Nhiên cầm điện thoại ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ ngẩn người.
Y tá đẩy xe nhỏ đi vào, mỉm cười nói: “Cô An, hôm nay cô còn phải truyền nước một lần nữa.”
An Nhiên thẫn thờ vươn cánh tay, y tá bó chặt cho cô, tinh tế đâm kim tiêm vào da cô ấy, một lúc sau có máu chảy ra ngoài.
Nhân viên điều dưỡng đi vào dịu dàng an ủi cô ấy vài câu.
Thật ra tất cả đều không quá tệ, nhưng trong lòng An Nhiên lại không thể bình tĩnh được nữa.
Cô ấy muốn gặp Hoắc Doãn Tư ngay lập tức, cô ấy biết mình dây dưa như thế này là không có tự trọng, nhưng cô ấy thật sự muốn quay lại với anh ấy.
“Xin lỗi! Tôi muốn ra viện!”
An Nhiên bỗng nhiên mở miệng, không đợi y tá kịp phản ứng, cô ấy đã kéo ống tiêm ra.
Cô ấy không cả thay quần áo mà cầm điện thoại chạy đi luôn.
Thậm chí chân cô ấy cũng chỉ đeo một đôi dép đi trong phòng.
“Cô An!”
Y tá và nhân viên điều dưỡng giật nảy mình, lập tức chạy theo sau. Nhưng An Nhiên lại chạy vào thang máy ngay trước mặt hai người, nhìn thấy ô số hồng trên thang máy hiện số một đi xuống, nhân viên điều dưỡng vội vàng gọi cho thư ký Nghiêm.
“Thư ký Nghiêm, cô An đi rồi!”
“Còn đang truyền nước, đột nhiên cô ấy rút ống dẫn chạy mất.”
…
Thư ký Nghiêm là người làm việc chuyên nghiệp, một ít chuyện này không làm khó được chị.
Chị động viên ngay: “Cô cứ đợi ở bệnh viện đi, tôi sắp xếp người đi tìm.”
Nhân viên điều dưỡng rất biết ơn.
Thư ký Nghiêm cúp điện thoại, chị than nhẹ một tiếng rồi đẩy cửa lớn của phòng họp.
Hoắc Doãn Tư đang mở cuộc họp cổ đông, những lão già của nhà họ Hoắc đều tham gia, bao gồm của Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh, ngay cả Ôn Noãn có năm phần trăm cổ phần cũng ở đây.
Vì hạng mục Lybia, cổ đông đang rất căng thẳng.
Không ai đồng ý cho Tổng Giám đốc Hoắc ra ngoài hơn một năm.
Hoắc Thị sẽ lộn xộn lên hết mất!
Nhưng rõ ràng nhất, Hoắc Doãn Tư đã quyết định, lại còn thuyết phục được các vị cổ đông, đương nhiên người phản đối nhiều nhất thật ra lại là người nhà họ Hoắc.
Hoắc Doãn Tư đã đến tuổi này rồi, không ở yên còn muốn chạy đi đâu.
Mặc kệ chuyện chung thân đại sự hả?
Nhưng trước mặt người ngoài, Hoắc Minh sẽ không phản đối con trai, ít nhất ông cũng đứng ở phía trung lập, chỉ có Ôn Noãn hiểu rõ ông.
Đúng lúc này, thư ký Nghiêm ghé vào tai anh ấy nói nhỏ: “An Nhiên đã rời khỏi bệnh viện rồi, Tổng Giám đốc Hoắc, có cần cho người đi tìm không, hoặc tôi đi tìm một chút.”
Hoắc Doãn Tư hơi bất ngờ.
Anh ấy hắng giọng, thấp giọng nói: “Sao cô ấy lại rời khỏi bệnh viện?”
Thư ký Nghiêm không trả lời mà chỉ nhìn anh ấy.
Hoắc Doãn Tư hiểu ra ngay.
Anh ấy không chịu gặp An Nhiên, cô ấy lại chạy đi tìm anh ấy, tâm trạng anh ấy hơi phức tạp nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói: “Nếu cô ấy đã đi ra ngoài, vậy thì không cần quan tâm cô ấy nữa.”
Thư ký Nghiêm nhẹ nhàng nháy mắt.
Hoắc Doãn Tư giống như mất kiên nhẫn: “Chị ra ngoài trước đi!”
Thư ký Nghiêm gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài, lúc chị đóng lại cửa phòng họp thì nghĩ: Có vẻ An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoắc đã hoàn toàn nghiêm túc rồi! Không thể nói là Tổng Giám đốc Hoắc ác độc, chỉ có thể nói là trái tim đã nguội lạnh rồi.
Chị quay lại phòng làm việc của mình, làm việc một lúc, cuối cùng chị vẫn không yên tâm đi xuống phòng khách tầng một.
An Nhiên ngồi ở kia.
Vì biết thân phận của cô ấy nên nhân viên lễ tân không dám thông báo cho cô ấy.
An Nhiên ngồi một mình ở một góc hẻo lánh trên ghế sofa, hai tay ôm chính mình, trên người cô ấy vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, vì quá gầy nên nhìn rất trống trải.
Thư ký Nghiêm thấy hơi không đành lòng.
Nhưng chị vẫn lại gần, ngồi bên cạnh An Nhiên, chị nhàng vuốt tóc An Nhiên rồi thấp giọng nói: “Có lẽ Tổng Giám đốc Hoắc đang có rất nhiều việc nên sẽ không có thời gian đâu.”
Chị nói rất uyển chuyển, nhưng An Nhiên vẫn hiểu.
Cô ấy nói nhỏ: “Chị cũng thấy em không cần thể diện nữa đúng không? Thật ra đến em cũng thấy thế, nhưng em… Không muốn từ bỏ.”
Thư ký Nghiêm than nhẹ: “An Nhiên, đã muộn rồi.”
Chị còn nói: “Thật ra Tổng Giám đốc Hoắc không phải người đàn ông tốt tính, người từng tiếp xúc với ngài ấy đều biết ngài ấy rất khó hầu hạ, chị nghĩ, ngài ấy cũng đã quyết tâm rồi!”
Đều là phụ nữ, thư ký Nghiêm muốn An Nhiên có thể sống tốt một chút, chị đưa ra lời đề nghị thiết thực: “Tổng Giám đốc Hoắc đồng ý đền bù tổn thất cho em! Chỉ cần trong phạm vi thích hợp, ngài ấy đều đồng ý.”
Chị đang nói đến bồi thường về kinh tế.
Ví dụ như An Nhiên muốn mấy ngàn vạn, thậm chí hơn trăm triệu, Tổng Giám đốc Hoắc đều sẽ hào phóng đồng ý.
Đây là ý tốt lớn nhất của thư ký Nghiêm rồi.
An Nhiên cũng hiểu, cô biết cuộc sống của cô ấy chật vật không chịu nổi, cũng không phải cô ấy không thích tiền, nhưng cầm tiền của anh ấy thì sẽ không thể xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, cô ấy cũng không thể nói câu, Hoắc Doãn Tư, em muốn ở bên cạnh anh!
Mũi An Nhiên chua xót.
Cô ấy nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó đứng dậy, bộ quần áo bệnh nhân vẫn cực kỳ trống trải.
Thư ký Nghiêm biết lựa chọn của cô ấy.
Chị nhẹ nhàng thở dài: Đứa ngốc, biết rõ hy vọng xa vời cũng không biết tính toán cho bản thân một chút!
Nếu như vậy còn chưa phải yếu thì cái gì mới là thật?
Dù chị tiếc nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của An Nhiên.
An Nhiên nói: “Em về bệnh viện đây!”
Thư ký Nghiêm muốn gọi xe đưa cô ấy đi, nhưng An Nhiên từ chối: “Em đi xe buýt về là được.”
Thư ký Nghiêm không yên tâm: “Chị tự đón xe cho em.”
Đang nói chuyện thì có một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Thư ký Nghiêm! Cháu là thư ký An đúng không!”
Thư ký Nghiêm quay người nhìn thấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn đến họp nên không thể ăn mặc tùy tiện như bình thường, bà mặc một chiếc váy công sở đen dài đến đầu gối.
Tóc dài màu nâu được búi lên.
Ngón giữa đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy nhìn rất sang trọng, là món quà Hoắc Minh mua tặng vào ngày kỷ niệm ba mươi năm.
An Nhiên chăm chú nhìn Ôn Noãn.
Cô ấy thấy không tự nhiên, dù đối phương rất dịu dàng, nhưng bà là mẹ của Hoắc Doãn Tư.
Mà cô ấy còn đang mặc quần áo bệnh viện.
Có lẽ Ôn Noãn nhìn ra sự mất tự nhiên của An Nhiên, bà mỉm cười nhìn cô ấy: “An Nhiên, bác muốn nói chuyện với cháu, có được không?”
An Nhiên hơi run lên.
Không đợi cô ấy nói gì, thư ký Nghiêm đã đẩy và quyết định thay cô ấy: “Tiện! Cực kỳ tiện! Bây giờ An Nhiên cũng không có việc gì! Bà chủ, tôi dẫn bà qua phòng khách!”
Ôn Noãn vẫn mỉm cười: “Tôi sẽ đưa cô ấy đi! Thư ký Nghiêm, cô giúp An Nhiên mua một bộ quần áo mới đi… Ừm, chắc cô cũng biết số đo của cô ấy rồi, tính tình Hoắc Doãn Tư không tốt, thích sai bảo người khác!”
Thư ký Nghiêm lại nghĩ đến ngày mưa to kia.
Chị chăm chú nhìn người phu nhân dịu dàng xinh đẹp trước mặt, nhưng chị không dám xem nhẹ và chậm trễ một chút nào.
Tổng Giám đốc Hoắc nhỏ đúng là người tài trong người tài, nhưng nói về khả năng, bà chủ vẫn hơn.
Thư ký Nghiêm lập tức đi làm ngay.
Ôn Noãn vuốt nhẹ cánh tay của An Nhiên, thân thiết nói: “Đi thôi!”
Thế là, nhân viên ở đại sảnh của Hoắc Thị lại được thấy phép màu, lúc đầu An Nhiên đã chắc chắn bị đuổi rồi, nhưng bây giờ mẹ của Tổng Giám đốc Hoắc nhỏ lại ra tay, hơn nữa có vẻ bà rất thích An Nhiên.
An Nhiên cũng rất bình thường mà!
Chẳng lẽ An Nhiên đã bỏ bùa từ lớn đến nhỏ cả nhà họ Hoắc sao?
Một lúc sau, Ôn Noãn đưa An Nhiên vào một phòng khách rất lịch sự tao nhã, nhìn cách bài trí là biết không dùng để tiếp người ngoài, thư ký ở bên ngoài lập tức đưa trà lài mà Ôn Noãn thích đến.
Ôn Noãn cười nhạt: “Mang một ly sữa bò đến cho An Nhiên đi.”
Thư ký nhìn An Nhiên nhiều hơn một cái.
An Nhiên bất an, càng được sủng mà sợ, cô ấy cũng muốn giải thích.
Dù sao cô cũng là con gái, chạy sau lưng đàn ông như thế này rồi bị mẹ của anh ấy giữ lại nói chuyện thế này thật đúng xấu hổ.
Chờ sữa bò của cô ấy đến, cô ấy ôm lấy ly sữa bò nóng mới có được can đảm.
Cô ấy muốn nói chuyện.
Ôn Noãn lại nhẹ nhàng đưa tay lên cản cô ấy lại.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng bà nhạt nhẽo, nói về chuyện trong quá khứ cứ như chuyện trong nhà, lúc nói đến hôn nhân của bà lúc có Doãn Tư, chuyện riêng tư như vậy mà bà cũng nói với An Nhiên với giọng rất lạnh nhạt.
An Nhiên vẫn chăm chú lắng nghe.
Nhiều lần cô ấy muốn nói gì đó, nhưng cô ấy vẫn nhịn được, Ôn Noãn cười nhẹ: “Trong nhà có mấy đứa trẻ, trừ nhà ông cậu của Hoắc Doãn Tư có Lục Thước, Doãn Tư giống bố thằng bé nhất! Nhưng An Nhiên à, trước đây Doãn Tư chưa từng có bạn gái, càng không có bạch nguyệt quang, tình yêu của thằng bé với cháu rất đơn thuần, thuần túy đến mức tất cả mọi người đều nhìn thấy được.”
Đôi môi An Nhiên run rẩy.
Cô ấy nghĩ đến quá khứ của mình, nghĩ đến chuyện tình cảm của cô ấy với Tân Bách Lai.
Cô ấy thấy đây chính là vết nhơ.
Nhưng Ôn Noãn cũng không thèm để ý, bà nói nhẹ: “Đã từng có cũng không phải lỗi của cháu.”
Bà suy nghĩ rồi nói: “Bác không giấu diếm cháu, bác mong cháu có thể ở bên cạnh Doãn Tư! Nhưng với tâm trạng của Doãn Tư hiện tại… Nếu như bác công khai giúp cháu có lẽ sẽ chỉ đẩy thằng bé ra xa cháu hơn thôi, An Nhiên, cháu có hiểu ý bác không?”
An Nhiên giật mình lo lắng nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cháu chỉ có thể tự mình theo đuổi thằng bé, còn bác và bố của Doãn Tư chỉ có thể không sắp xếp xem mắt cho thằng bé trong hai năm nay thôi. An Nhiên, bác hy vọng con của bác có thể thật sự được hạnh phúc, mà rõ ràng trước mắt chỉ cháu mới làm được.”
An Nhiên sững người.
Ôn Noãn biết cô ấy nhất thời khó mà tiêu hóa được, bà cũng không chuẩn bị nhiều lời, đúng lúc này thư ký Nghiêm trở lại, chị cầm một cái túi trong tay.
Ôn Noãn thờ ơ nói: “Cô cho xe đưa An Nhiên về đi!”
Bà nhấp một ngụm trà lài: “Chờ lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thư ký Nghiêm gật đầu.
Dù chị không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi nhưng chị là người chuyên nghiệp, điều cơ bản như nhìn sắc mặt vẫn phải biết, chị lập tức sắp xếp xe đưa An Nhiên rời đi.
Lúc trở lại, Ôn Noãn đã uống hết hơn một nửa chén trà lài.
Bà chăm chú nhìn thư ký Nghiêm nói: “Việc Doãn Tư đi qua Libya gần như đã chắc chắn rồi, tôi và Minh đều không thể ngăn được thằng bé, nghe nói cô cũng sẽ đi cùng! Như vậy trước khi qua Libya tôi muốn cô hoàn thành xong một việc.”
Thư ký Nghiêm tưởng rằng chuyện công tác.
Ai ngờ, Ôn Noãn lại nói: “Trước khi xuất phát, sắp xếp An Nhiên vào làm ở công ty con của nhà họ Hoắc đi.”
Thư ký Nghiêm sững sờ, Ôn Noãn cụp mắt cười nhẹ: “Thời gian một năm, dù có bò cũng có thể bò lên được công ty mẹ, nếu như cô ấy đủ yêu Doãn Tư! Như vậy một năm sau Doãn Tư trở về, có lẽ An Nhiên sẽ có thể làm việc bên cạnh thằng bé, một tháng kiểu gì cũng gặp nhau được vài lần!”
Nói xong bà cứ nhẹ nhàng như vậy phủi quần áo, dịu dàng nói: “Coi như là món quà tôi tặng thằng bé đi.”
Ôn Noãn đi ra ngoài.
Thư ký Nghiêm chán nản ngồi trên ghế, chị nghĩ, nếu như Tổng Giám đốc Hoắc biết được là chị sắp xếp, có lẽ ngài ấy sẽ lột da chị ở Lybia mất! Nhưng chị không thể cãi mệnh lệnh của bà chủ, lại không thể nói là do bà chủ sắp xếp.
Nhà họ Hoắc thật sự là người nào cũng có tám trăm cái mưu mô.
Thượng tầng đáng sợ quá!
…
An Nhiên biến mất ba ngày trong thế giới của Hoắc Doãn Tư.
Ba ngày sau, Hoắc Doãn Tư phải bay sang Lybia, cuối cùng anh ấy vẫn thuyết phục được các cổ đông của Hoắc Thị.
Ở nhà họ Hoắc.
Người giúp việc đã chuẩn bị đồ đạc cho anh ấy xong từ lâu, đầy cả bốn cái vali to, tất cả phụ kiện đều đầy đủ, Hoắc Doãn Tư tan làm quay về biệt thự, đi lên tầng chỉ thấy người giúp việc đang kéo vali xuống phòng khách.
Nhìn thấy anh ấy, người giúp việc nói: “Cậu chủ nhìn xem có cái gì bình thường cần dùng đến không, có thể lấy một vali ra sắp xếp lại.”
Hoắc Doãn Tư sao cũng được.
Anh ấy đi vào phòng để quần áo, mở cửa tủ quần áo ra, kéo mở ngăn để phụ kiện.
Đồ đạc đã được mang đi bảy, tám phần.
Nhưng anh ấy vẫn nhìn thấy cái đồng hồ Patek Philippe kia đang lặng lẽ nằm trong hộp.
Đồng hồ đeo tay ấy là cái mà trước kia An Nhiên đã cầm đi.
Không phải anh ấy đã đưa cô ấy sao, sao nó lại ở đây?
Hoắc Doãn Tư lấy ra cái đồng hồ kia, lặng lẽ nhìn rất lâu. Thậm chí anh ấy còn đeo vào nhưng cuối cùng vẫn lấy ra, đột nhiên anh ấy thấy nó không còn phù hợp như vậy nữa.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, người gọi là Cảnh Thụy.
Con trai của Cảnh Sâm và Bạch Vi.
Chuyện làm ăn của nhà họ Cảnh cứ bình bình, nhưng Hoắc Doãn Tư chơi khá thân với con của nhà đó, lại thêm tình bạn của bố mẹ nên những năm nay nhà họ Cảnh cũng sống không tệ.
Cảnh Thụy đã kết hôn từ lâu, nhưng vẫn nói chuyện rất thản nhiên.
“Doãn Tư, đang bận gì không? Tôi nghe bố nói cậu muốn sang Lybia đào mỏ, chúng tôi đã đặt mấy cái ghế lô chờ cậu đấy, nói đi, cậu đến hay không!... Đừng nó không nhé, đã rất lâu chúng tôi không được thấy vị đại phật là cậu rồi!”
Hoắc Doãn Tư cất đồng hồ, hờ hững nói: “Tôi sẽ đến!”
Cảnh Thụy cười khà, nói một ít lời riêng tư, Hoắc Doãn Tư cũng chỉ cười nhạt.
Anh ấy vốn không có hứng thú nhiều với chuyện nam nữ.
Vẫn luôn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Khi người bên cạnh đang chơi, anh ấy cũng không giữ mình trong sạch, nhưng cũng không dùng sức chơi, nếu không anh ấy cũng không trao lần đầu của mình cho An Nhiên.
Nghĩ đến cái tên đó, ý cười của Hoắc Doãn Tư thu lại…
Anh ấy thay bộ quần áo khác, cầm chìa khóa xe đi ra cửa, lúc xuống tầng anh ấy bị Hoắc Minh gọi lại.
Hoắc Minh để cà phê xuống.
Ông nhìn con trai từ trên xuống dưới, cười một tiếng: “Đi hẹn hò sao, mặc đồ đẹp như vậy! Bố có thể ngửi được mùi của con từ xa rồi!”
Hoắc Doãn Tư hơi giật môi dưới: “Là Cảnh Thụy!”
Hoắc Minh hơi thất vọng, không khỏi nhổ nước bọt đứng lên: “Thằng nhóc này đã kết hôn rồi, sao còn không ngoan ngoãn chạy ra ngoài thế chứ, không cần ở bên cạnh vợ ở nhà sao!”
Hoắc Doãn Tư chỉnh lại cổ áo: “Bố, không phải ai cũng giống bố cả ngày canh vợ đâu.”
Người làm bố không vui.
“Ha ha, còn so sánh với bố sao! Hoắc Doãn Tư, con giỏi thế thì con đi kiếm vợ về cho bố đi!”
Hoắc Doãn Tư nhạt nhẽo nói: “Được thôi! Bố tùy ý tìm một người đi! Mai đi đăng ký kết hôn luôn cũng được!”
Nói xong, anh ấy rời đi.
Chỉ để lại mình Hoắc Minh ở đó bướng bỉnh: “Thằng nhóc này đang đe dọa bố sao!”
Ôn Noãn từ từ xuống tầng.
Hoắc Minh chỉ ra ngoài, nói: “Con trai ngoan do chúng ta sinh! Vậy mà lại nói tùy ý tìm phụ nữ kết hôn, đúng là không có tương lai, không phải chỉ là thất tình thôi sao!”
Ôn Noãn không để ý đến ông, trực tiếp đi nấu bữa tối.
Hoắc Minh không nhịn được, đi đến kéo tay vợ: “Ôn Noãn, con trai chui ra từ bụng em, em không thể mặc kệ được! Tình huống này của thằng bé rất không ổn, có thể sau này đều không thích phụ nữ nữa không?”
Ôn Noãn không chịu được ông.
“Chỉ là đi Libya một năm thôi, trời có sụp xuống đâu! Anh tiến bộ lên!”
Hoắc Minh giữ nhẹ eo bà, nói nhỏ: “Nếu lúc thằng bé trở về, An Nhiên đã kết hôn, có khi đứa con đã có thể đi đánh nhau rồi! Lúc đó phải làm sao bây giờ, em đừng khóc với anh!”
Ôn Noãn liếc ông: “Vậy bây giờ em đánh ngất An Nhiên đưa lên giường Doãn Tư nhé?”
Vậy mà Hoắc Minh lại nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không phải là không thể!”
Ôn Noãn thất hôn nhân đã làm đàn ông ngu đi rồi!
…
Hoắc Doãn Tư lái xe đi đến câu lạc bộ, bọn Cảnh Thụy đã đến sớm đợi anh ấy, trừ mấy người bạn thân còn có mấy người có tiếng tăm trong vòng tròn, cái người tên là Lý Tư Khởi, cô ta luôn úp mở theo đuổi Hoắc Doãn Tư.
Cảnh Thụy gọi cô ta đến sợ Hoắc Doãn Tư không vui.
Nhưng sau khi người đẩy cửa đi vào cũng không thấy anh ấy lạnh mặt, anh ta cũng bình tĩnh lại.
Lúc chơi, người tên là Lý Tư Khởi kia ngồi bên cạnh Hoắc Doãn Tư, dù anh ấy không trả lời nhưng cũng không đẩy cô ta ra, cùng một vòng với nhau, anh ấy cũng không muốn làm con gái mất mặt.
Hơn nữa, bây giờ anh ấy đang độc thân.
Nhưng như dáng người mềm mại xinh đẹp ấy dán lên cánh tay anh ấy, sự nữ tính dịu dàng lại không thể làm anh ấy động tình. Hoắc Doãn Tư hơi cau mày đứng lên: “Tôi đi rửa tay.”
Thật ra, anh ấy muốn đi hút điếu thuốc.
Một lúc nữa phải về, ngồi nửa tiếng đã không còn sức nữa.
Nhưng anh ấy không nghĩ đến lại có thể gặp An Nhiên ở chỗ này.
Ở cửa phòng rửa tay, An Nhiên đứng xa anh ấy hai mét, cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhìn anh nhả khói thuốc, nhìn một vết son môi không cẩn thận lưu trên góc áo sơ mi của anh…