Tắt điện thoại, tựa lưng vào ghế, anh ta nghĩ đến cái ôm của Tiểu Lục Hồi, cô bé nói biết mình là bố cô bé... Mặc kệ vì sao cô bé biết, thì vẫn là biết.
Mắt Chương Bách Ngôn nóng lên.
Anh ta nghĩ, nếu đi xã giao, nhất định bản thân sẽ mất bình tĩnh.
Lúc này, anh ta nghĩ tới Tần Dụ...
Vợ của anh ta!
Từ sau những chuyện phát sinh vào ngày cử hành hôn lễ, quan hệ giữa anh ta và Tần Dụ trở nên rất kỳ lạ, trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng... Nhưng nhìn chung họ không sống cùng nhau, giờ nghĩ lại, anh ta chợt nhớ dường như đã mấy ngày mình chưa gặp cô ấy.
Chương Bách Ngôn thở dài.
Anh ta kéo gương nhìn mặt mình một lúc rồi mới chậm rãi lái xe về biệt thự.
Lúc trở lại biệt thự, đã là giờ cơm trưa.
Trong phòng ăn tầng một, người giúp việc vừa dọn xong đồ ăn, đang định mời Tần Dụ xuống ăn cơm, không ngờ lại nhìn thấy Chương Bách Ngôn trở về, người giúp việc rất kinh ngạc: "Thưa ngài, ngài về rồi à? Để tôi mời bà chủ xuống tầng ăn cơm cùng ngài nhé."
Quan hệ giữa hai vợ chồng họ không tốt, người giúp việc trong nhà đều biết. Cho nên việc Chương Bách Ngôn về sớm, còn quan tâm bà chủ, khiến những người giúp việc rất vui.
Chương Bách Ngôn cản lại.
Anh ta dịu dàng nói: "Để tôi gọi cô ấy!"
Người hầu xoa tay, lên tiếng đáp ứng: "Vậy để tôi bảo phòng bếp làm thêm hai món, hai ngày nữa là đến Trung thu, trong nhà cũng nên náo nhiệt một chút."
Cô ta biểu hiện quá rõ ràng, sao Chương Bách Ngôn lại không hiểu chứ?
Trong lúc lên tầng anh ta đã nghĩ, tại sao mình lại chọn quay về, có thể là vì cái ôm của Tiểu Lục Hồi làm anh ta nhớ đến người vợ đang mang thai của mình, nhớ đến cái thai trong bụng cô ấy vẫn là con của mình...
Vậy là anh ta muốn, về thăm Tần Dụ...
Từ lần trước họ gặp nhau đến bây giờ đã là một tuần.
Rõ ràng sống chung một chỗ, nhưng có dịp thì sẽ tránh mặt nhau, cô ấy không chào đón, anh ta cũng chẳng muốn gặp làm gì, thế nên mấy tháng trôi qua, quan hệ của họ dần trở nên lạnh lẽo.
Chương Bách Ngôn đẩy cửa phòng ngủ chính.
Tần Dụ đang đọc sách trong phòng ngủ, từ khi cô ấy mang thai được bốn tháng, cơ thể lúc nào cũng khó chịu, nên không đi làm nữa, sau này Chương Bách Ngôn nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ từ chức, tập trung sinh con.
Tiếng bước chân làm Tần Dụ giật mình.
Cô quay người lại thì nhìn thấy chồng mình, Chương Bách Ngôn…
Cô hơi bất ngờ, sao mới giữa trưa mà anh ta đã trở về?
Tần Dụ tiêu cực nghĩ, có phải anh ta lại có tin đồn tình ái nào không, nên mới cần bà Chương như cô phối hợp?
Chương Bách Ngôn không biết cô đang nghĩ gì!
Anh nhìn cô, rồi rút quyển sách cô đang cầm trong tay, hóa ra là cẩm nang nuôi dạy con cái.
Cô ấy thất vọng về anh, nhưng lại rất quan tâm đến đứa bé trong bụng.
Chương Bách Ngôn lại duỗi tay, chạm khẽ lên bụng cô.
Tần Dụ ngồi ngược sáng, giọng nói khàn khàn: "Sao anh lại về?"
Chương Bách Ngôn thì thầm: "Đột nhiên muốn về ăn cơm với em."
Tần Dụ nói tiếp: "Anh vừa gặp người nào à?"
Bọn họ không yêu nhau, nhưng vẫn là vợ chồng, thế nên Tần Dụ lập tức đoán ra... Chương Bách Ngôn cũng không định giấu diếm, anh ta nửa quỳ áp mặt lên bụng cô, nói thật khẽ: "Gặp Tiểu Lục Hồi."
Lúc này, anh ta trông yếu ớt như vừa chịu rất nhiều cú sốc.
Tần Dụ nghĩ, lúc Lý Nhàn nhảy trong hôn lễ của họ, anh ta cũng chẳng hồn xiêu phách lạc như bây giờ, có thể thấy chuyện này rất quan trọng với anh ta.
Cô đưa tay, do dự một chút, xoa mái tóc đen của anh ta.
Chương Bách Ngôn còn trẻ, nhưng anh ta bận chuyện làm ăn, bình thường lại hay đi xã giao, không khỏi có thêm vài sợi tóc bạc.
Tần Dụ không lạnh lùng như thường lệ.
Có lẽ vì sắp làm mẹ, chỉ mới nghĩ đến đứa bé, ánh mắt cô ấy đã dịu dàng hơn nhiều, chắc hẳn đứa bé đó rất đáng yêu nên mới làm người ta yêu thích như vậy.
Cô ấy khẽ hỏi: "Cô bé gọi anh là bố à?"
Chương Bách Ngôn cứng người.