Bản thân Lục Khiêm cũng không biết ông đã từ bỏ hay chưa.
Ông muốn cho cô hạnh phúc, cô lại không cần.
Ông tiếp cận lại khiến cô đau khổ!
Ông từ từ rời xa khỏi cuộc sống của cô nhưng vẫn đầu tư gần như tất cả mọi phim của đạo diễn Vương.
Mùa hạ, thân thể Lục Khiêm tốt hơn rất nhiều.
Ông Dịch rủ ông tới câu lạc bộ chơi, trong hai năm đó, ông Dịch cũng bay đến Thụy Sĩ thăm ông hai ba lần, cho nên mối quan hệ giữa hai người cũng được giữ gìn bền chặt
Lục Khiêm ngồi trong phòng riêng đánh bài cùng bọn họ đánh bài.
Ông Dịch không cho ai hút thuốc, vừa vuốt bài vừa cười nói: “Tôi thấy tinh thần của Lục Khiêm đã tốt hơn rất nhiều, xem ra cai phụ nữ vẫn có tác dụng đấy!”
Lục Khiêm liếc nhìn ông ấy một cái, mắng câu cút đi.
Ông Dịch cười.
Đàn ông với nhau, ở cùng nhau sẽ trở nên như vậy, nói chuyện không thèm kiêng dè.
Giữa đường, ông Dịch lại phạm vào tật nghiện thuốc lá, chạy ra ngoài hút thuốc.
Thật sự quá trùng hợp, Minh Châu cũng có tiệc xã giao ngay trong câu lạc bộ này.
Hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, một bộ váy màu hồng nhạt đính một vài viên trân châu.
Mái tóc dài màu đen xõa bên hông.
Nhìn từ sau lưng thật sự vô cùng xinh đẹp.
Ông Dịch tính vốn phong lưu đang định đi lên chào hỏi làm quen nhưng người ta xoay người lại thì phát hiện đó là người ấy nhà Lục Khiêm chứ ai
Ông Dịch phản ứng nhanh, lập tức cười nói: “Trùng hợp ghê em dâu! Mấy ông bạn già đều ở bên trong, đi vào chào hỏi một tiếng này!”
Minh Châu không nghĩ nhiều.
Căn bản cô không nghĩ tới Lục Khiêm cũng sẽ ở bên trong, nể tình nên đồng ý.
Ông Dịch cũng dẻo miệng, dọc đường còn nói mấy câu trêu đùa.
Minh Châu hơi mím môi.
Ông Dịch vì muốn khiến cô ngạc nhiên, dỗ cô vui vẻ, lúc mở cửa còn giở trò: “Cốc cốc cốc, nhìn xem bên trong là ai, có phải chú Lục mà em đang ngày nhớ đêm mong hay không!”
Minh Châu thật xấu hổ giùm ông ấy.
Nhưng nếu cô chạy đi ngay lúc này lại trông có vẻ không được phóng khoáng.
Cánh cửa mạ đồng khắc hoa văn ở trước mặt từ từ mở ra.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, Lục Khiêm đang xáo bài.
Cô Hồ mặc quần áo lụa là mềm mại, dán sát vào cánh tay ông, nhẹ nhàng thì thầm.
Lục Khiêm cười một cái, còn rất phong lưu!
Minh Châu nhìn một cái rồi quay đầu rời đi.
Ông Dịch nóng nảy, vội vàng kêu: “Ối em dâu! Em dâu! Ôi Minh Châu ơi, đây chắc chắn là hiểu lầm, chú Lục của em bây giờ thanh tâm quả dục, bên cạnh còn chẳng có nổi một con muỗi cái! Ông ấy có lòng không có sức, không làm được!”
Lớn tiếng như vậy, ai cũng nghe thấy hết!
Minh Châu bước đi rất nhanh.
Trong lòng cô còn nghĩ, lão già phong lưu Lục Khiêm này, thích chơi với ai cũng được.
Liên quan gì tới cô!
Đừng làm bẩn mắt cô!
Rõ ràng cô không nên để ý nhưng đôi mắt vẫn tự nhiên đỏ bừng.
Khoảng thời gian trước người nọ theo đuổi cô không ngừng, sau khi kéo cô lên trên giường lại còn chỉ trích cô không nên đi xem mắt.
Còn ông lại đang làm cái gì!
Cô chỉ xem mắt, ông lại tiếp xúc da thịt với người ta.
Bên kia Lục Khiêm ném bài xuống rồi đuổi theo, ông Dịch đỏ mặt giải thích: “Xin lỗi Lục Khiêm, tôi cũng chỉ tốt bụng làm chuyện xấu thôi, nào biết cô Hồ lại nhất thời nghịch ngợm một chút.”
Lục Khiêm làm gì còn thời gian quan tâm đến ông ấy nữa, đẩy ra người rồi đuổi theo.
Mặt cô Hồ vừa trắng vừa hồng.
Đám người bọn họ ở bên nhau đã quậy quen rồi, cũng không để trong lòng.
Cô ta và Lục Khiêm cũng không có gì.
Thế nhưng Minh Châu thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm rồi, cô ta quyết định sau này sẽ giúp đỡ Lục Khiêm giải thích đôi câu.
Lục Khiêm chạy tới cửa mới đuổi kịp Minh Châu.
Cô vừa định mở cửa xe, cánh tay bị Lục Khiêm túm chặt.
Ông kéo một cái, cô rơi vào vòng ôm của ông.
Minh Châu không chịu, xoay người đấm nhẹ vào ngực ông: “Buông tôi ra! Lục Khiêm, ông buông tôi ra!”
Lục Khiêm không bỏ.
Ông dùng sức giữ cô chặt trong lòng ngực.
Ông muốn nhìn vào mắt cô, Minh Châu khó chịu quay mặt sang chỗ khác, cô hạ giọng: “Đừng đứng ở chỗ này mất mặt xấu hổ được không? Thả tôi ra!”
Lục Khiêm dùng một tay giữ chặt cô, một tay nhẹ nắm lấy cằm cô.
Ông ép cô nhìn ông.
Giọng nói của trầm thấp, khàn đặc: “Không phải không muốn nghĩ tới anh sao? Không phải kết thúc với anh rồi sao? Vậy vì sao em thấy anh thân thiết với người phụ nữ khác lại khóc hả! Hoắc Minh Châu, không phải em không thèm để ý nữa sao?”
“Ông bớt khích thướng tôi! Tôi ngại dơ mắt.”
Cô khó chịu quay mặt đi.
Thế nhưng khóe mắt vẫn đổ lệ.
Cảnh kia dường như vừa lặp lại, khiến cô nghĩ tới chuyện quá cứ.