Khương Lan Thính bước ra khỏi phòng thay đồ.
Hoắc Kiều ôm Tiểu Khương Sanh hôn lấy hôn để, giọng nói của cô cũng dịu dàng: “Mẹ phải đi công tác một thời gian, con phải nghe lời bố và vú em, biết chưa?”
Tiểu Khương Sanh bập bẹ: "Mạ mạ, mạ mạ..."
Nước miếng chảy dài.
Khương Lan Thính thấy vậy rất đau lòng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Nó còn nhỏ, nghe có hiểu gì đâu?”
Hoắc Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.
Hai người cùng nhau xuống lầu, Hoắc Kiều ôm con trai, anh xách hành lý.
Dù sao thì cũng sắp phải chia tay.
Bên cạnh chiếc xe bảo mẫu, Hoắc Kiều ôm Tiểu Khương Sanh không muốn buông tay.
Người đại diện của cô biết Khương Lan Thính, hàn huyên vài câu rồi mới nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Kiều: “Thời gian có hạn, chúng ta đi trước, sau một tuần chị sẽ xem xem có thể điều chỉnh thời gian cho em về thành phố B một chuyến để đoàn tụ với gia đình hay không.”
Khương Lan Thính tiếp lời: “Có thời gian, tôi sẽ đến thành phố C thăm cô ấy, tiết kiệm thời gian, Hoắc Kiều cũng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Dù sao thì anh cũng là Tổng giám đốc của công ty đại chúng.
Giao lưu với người khác cũng thoải mái tự nhiên.
Cộng thêm vóc dáng đẹp trai tuấn tú, người đại diện đương nhiên nhìn anh với cặp mắt khác, nhiệt tình nói: “Hiếm thấy người nhà nào chu đáo như Tổng giám đốc Khương, vậy tôi sẽ đưa Hoắc Kiều đi trước, đến lúc thích hợp sẽ trả lại cho Tổng giám đốc Khương.”
Hoắc Kiều liếc cô ấy một cái: “Nói như thể em là gấu trúc vậy.”
Người đại diện đáp: "Không phải sao! Hiếm như nhau mà!"
Ngay cả Khương Lan Thính cũng hơi mỉm cười.
Đùa giỡn làm dịu bầu không khí sắp chia tay, Hoắc Kiều đưa con cho anh, xoay người lên xe, khi kéo cửa xe, cô vẫn nhìn hai bố con một cái.
Tiểu Khương Sanh quơ quơ tay, gọi mạ mạ.
Khương Lan Thính nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đen ẩn chứa tình cảm sâu sắc không dễ nhận ra... Hoắc Kiều thấy được, nhưng cô không muốn hỏi nhiều.
Trước đây, cô đã rơi vào lưới tình của anh quá nhanh.
Đến mức thảm hại không chịu nổi.
Chiếc xe bảo mẫu Bentley từ từ lái ra khỏi biệt thự, thân xe được nắng chiều chiếu vào lung linh tuyệt đẹp.
Khương Lan Thính bế Tiểu Khương Sanh.
Anh chợt cảm thấy hối hận, dường như anh đã quên rất nhiều chuyện, chẳng hạn như chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Hoắc Kiều, hay là trước khi đi, anh nên hôn cô một cái, dặn cô đừng quên phải nhớ đến hai bố con họ.
Bao nhiêu tiếc nuối, cuối cùng lại hóa thành một nụ cười.
Anh hôn Tiểu Khương Sanh, thầm nghĩ, cảm giác nhớ nhung một người thật ra cũng khá tốt.
Trong biệt thự đều là các dì giúp việc của nhà họ Hoắc.
Thực ra thì anh cảm thấy hơi bất tiện.
Trước bữa tối, Khương Lan Thính chọn dì Triệu, người có thâm niên cao nhất, luôn đi theo Hoắc Kiều, dặn dò bà ấy một số chuyện cần chú ý hằng ngày, bà ấy sẽ quản lý những dì giúp việc khác và phân chia công việc.
Nếu có chuyện gì, dì Triệu sẽ liên lạc trực tiếp với anh.
Ngoài ra, anh còn đưa cho bà ấy một bao lì xì năm triệu, những người khác thì ba triệu.
Dì Triệu đương nhiên rất vui, nói luyên thuyên mãi: “Cậu chủ yên tâm, tôi và các chị em khác sẽ làm việc thật tốt, chăm sóc đàng hoàng cho cậu chủ nhỏ Tiểu Khương Sanh, không để cậu chủ và cô chủ lo lắng đâu."
Khương Lan Thính cười nhẹ.
Đêm đó, anh ôm Tiểu Khương Sanh ngủ, thật ra thì Tiểu Khương Sanh rất ngoan, chỉ cần nhớ rõ thói quen của cậu bé, ban đêm thức dậy cho uống sữa một lần rồi bế cậu bé đi vệ sinh là xong. Những lúc khác, chỉ cần ôm cơ thể mềm mại của cậu bé là được.
Trên người Tiểu Khương Sanh có mùi của Hoắc Kiều.
Khương Lan Thính không ngủ được.
Anh lăn qua lộn lại thức giấc mấy lần, cuối cùng khi chân trời vừa sáng, anh đã không nhịn được gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Kiều: [Hết bận chưa?]
Anh tưởng rằng cô sẽ không trả lời.
Có lẽ lúc này mệt quá nên cô ngủ mất rồi…
Nhưng Hoắc Kiều nhắn lại: [Vừa quay xong, một tiếng sau phải lái xe đến thành phố C.]
Khương Lan Thính rất đau lòng, giữa giờ cũng không được nghỉ ngơi sao?
Nhưng anh không nói chuyện đó, chỉ hỏi cô thời gian cụ thể, Hoắc Kiều cũng nói cho anh nghe...