Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây nhận.
Thư ký nói cho cô: “Luật sư Hoắc, ông Chu đến rồi.”
Hoắc Tây nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cô để ông ta đợi tôi ở phòng khách đi.”
Thư ký còn muốn nói gì nữa, Hoắc Táy đã cúp điện thoại, cô lạnh nhạt nói: “Cậu xem đi, tôi rất bận! Không tiễn.”
Vừa nói xong, cửa phòng làm việc mở ra bành một tiếng.
Chính là vị Tống Giám đốc Chu kia.
Rượu, gái gú và tiền tài đã ngấm vào người Tổng Giám đốc chu, ông ta cao lớn vạm vỡ, cực kỳ có khí chất, vừa đến đã có thái độ không tốt.
“Luật sư Hoắc, cô là luật sư biện hộ của tôi, ngược lại cô lại chụp những bức hình kia của tôi, có phải quá tồi không? Uy hiếp người trong cuộc, tôi…”
Hoắc Tây dựa nhẹ vào bàn làm việc, cười lạnh.
“À, ông còn biết tôi là luật sư của ông à? Thanh toán xong phí luật sư đi, chúng ta vật quay về chủ.”
Tổng Giám đốc chu không vui vẻ mây.
Chỉ một vụ kiện ly hôn thôi mà đòi hai trăm triệu của ông ta, quá đắt rồi.
Ông ta chỉnh lại cổ áo sơ mi, đàm phán với Hoắc Tây: “Nhiều nhất là hai ngàn vạn, luật sư Hoắc đồng ý thì tôi sẽ đế phòng tài vụ chuấn bị tiền ngay.”
Hoắc Tây từ trên bàn làm việc cầm lấy một cây cơ bắn bi-a.
Cô nhẹ nhàng thưởng thức.
Giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng: “Tính tình của tôi không được tốt, tôi khuyên Tổng Giám đốc Chu, dù một hạt bụi cũng không được thiếu! Con người của tôi không có tinh thần trượng nghĩa lớn như vậy, nhưng nếu ông làm tôi nóng nảy, chuyện gì tôi cũng có thế làm được đấy.”
Tổng Giám đốc chu ngang ngược đã quen.
Dù ông ta biết con nhóc nhà họ Hoắc lợi hại, nhưng ông ta ỷ vào tuổi tác cũng không để cô vào trong mắt.
Kết quả vụ kiện đã được xác định rồi, cô còn có thể dựa vào mấy tấm hình mà lật trời hay sao.
Lại nói đến việc làm mất uy tín, chắc hẳn cô sẽ không làm.
Tổng Giám đốc chu to gan lớn mật nhẹ nhàng đến gần chạm vào cổ áo của Hoắc Tây:
“Chẳng qua nếu luật sư Hoắc đồng ý, chúng ta có thể âm thầm nói chuyện với nhau, hai trăm triệu này cũng không phải không đưa được.”
Cô nàng nóng tính này, ông ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi.
Trương Sùng Quang đang muốn ra tay.
Hoắc Tây cúi đầu nhìn bàn tay bẩn trên cổ áo mình, cười nhẹ: “Tống Giám đốc Chu muốn chơi một trò kích thích với tôi không?”
Tổng Giám đốc Chu muốn nói vào lời cợt nhả.
Cây cơ trong tay Hoắc Tây đập vào người ông ta.
Người kia không kịp chuẩn bị, lùi về sau mấy bước, cuối cùng chật vật ngã xuống đất.
Hoắc Tây chậm rãi lại gần, giày cao gót trên mặt sàn trơn bóng phát ra âm thanh trong trẻo.
Lại đến mấy gậy nữa.
Giày cao gót đá vào mặt Tống Giám đốc chu làm đỏ hồng lên, mấy chỗ đều đã xanh tím, đau đến mức ông ta hét ‘âm lên.
Hoắc Tây ngồi xuống vỗ vào mặt ông ta: “Có đủ kích thích chưa! ông muốn kích thích thêm nữa không?”
Tổng Giám đốc Chu đâu dám.
Hoắc Tây cầm gậy đâm ông ta: “Đừng có giả chết, đứng lên viết séc đi, nếu không thì những bức hình nóng bỏng của ông sẽ truyền khắp mạng xã hội đó.”
Tống Giám đốc chu tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Tây.
Ông ta mắng cô không ra gì hết!
Tổng Giám đốc chu mạnh miệng nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức đứng lên lấy tờ séc ra viết, Hoắc Tây cầm tờ sét bảo ông ta cút đi, Tống Giám đốc chu tức giận rời đi.
Hoắc Tây ấn đường điện thoại nội bộ gọi trợ lý đến.
Trợ lý đến gần: “Luật sư Hoắc, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Tây nhìn tờ séc nói nhẹ: “Gọi điện cho bà Chu trước đi, đưa tấm séc này cho bà ta, những chuyện khác… Đừng nói gì cả!”
Trợ lý do dự: “Ngài làm gì vậy! Bây giờ người mà bà Chu hận nhất, có lẽ chính là ngài.”
“Tôi biết! Nhưng không ai chê tiền đâu, cứ đưa đi.”
Trợ lý gật đầu.
Chờ cửa đóng lại, Hoắc Tây đi đến trước sảnh, quay người bắn bi-a.
“Trương Sùng Quang, cậu còn chưa đi sao?”
Trương Sùng Quang cởi áo khoác, đi đến bên cạnh hỏi cô: “Bình thường cậu vẫn bạo lực thế sao?”
Hoắc Tây cười: “Người như Tổng Giám đốc Chu thì nên như vậy.”
Hai viên bi vào lỗ.
Cô đứng thẳng người, vổ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Không phải tôi vẫn dịu dàng với cậu sao?”
Trương Sùng Quang bắt được tay của cô, ép cô ấy ngồi lên bàn, chính mình lại tiến về phía trước kẹp cơ thể cô, cúi đầu khàn giọng nói: “Cậu dịu dàng với tôi lúc nào? Tôi chỉ làm cậu một chút thôi mà cậu sắp bứt hết tóc tôi ra rồi.”
Hoắc Tây cười khẽ.
“Sao vậy, Tổng Giám đốc Trương vẫn còn dư vị sao?”
“Một lần hai lần, cậu cũng không cần xem là thật! ở chỗ này của tôi không có việc gì hết, cậu đi đi, hợp đồng cậu có thể gửi cho tôi, tôi sẽ suy nghĩthêm một chút.”
Truong Sùng Quang muốn ăn bữa trưa với cô.
Hoắc Tây không cần suy nghĩ từ chối luôn: “Mấy hôm nay tôi giảm cân.”
Trương Sùng Quang không tin.
Hoắc Tây gầy, nhưng dáng người của cô cũng không phải có được nhờ ăn ít cơm, chắc hẳn cô có vận động vừa phải nên mới bảo trì được dáng người tốt như vậy. Tối hôm ấy cậu đã sờ qua, tốt đến mức nào cậu cũng biết.
Hoắc Tây không quan tâm cậu tin hay không.
Nếu cậu không đi, cô trực tiếp gọi đường điện thoại nội bộ đế thư ký đến đuối người.
Điện thoại vừa hạ xuống.
Trương Sùng Quang liền đi ra đóng cửa phòng làm việc lại, sau tiếng răng rắc, cửa đã khóa.
Hoắc Tây nhìn cậu.
Trương Sùng Quang quay lại, nói nhỏ: “Hoắc Táy, chờ công ty của tôi đã đi vào quỹ đạo, tôi sẽ đến Tây Á làm việc.”
Hoắc Tây ngước mắt nhìn cậu.
Mắt của cô hơi ướt át, nếu không nhìn cấn thận sẽ không thấy.
Nhưng lời cô nói ra vẫn khó nghe như vậy: “Mới lạ thật đấy, nhớ đến việc kế thừa sản nghiệp gia đình rồi sao! Lương tâm trỗi dậy hay sao, cũng được, nếu cậu đồng ý nhận lấy nó thì để bố tôi chuyển hết cổ phần sang cho cậu đi.”
Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô.
Hoắc Tây không nhường.
Một lát sau, Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Tôi xem như đó là của hồi môn của cậu! Không cần chuyển cổ phấn, tôi làm việc cho cậu, làm miễn phí.”
Hoắc Tây nhảy xuống bàn bi-a.
Cô xoay người tiếp tục bắn bi-a, tư thế ngắm bắn cực kỳ đẹp.
Trương Sùng Quang sát sau lưng cô, chỉ cần cậu muốn, hơi vươn tay ra là có thể ôm cô vào trong ngực.
Thỏa mãn cảm giác.
Cậu biết, Hoắc Tây cũng thích cậu chạm vào cô.
Nhưng cậu không làm vậy, cậu muốn Hoắc Tây đáp lại, không chỉ là hưởng thụ, cậu cũng muốn cô đối xử như vậy với cậu. Cậu nhớ cô ngồi trên bụng cậu, dùng ánh mắt không ai sánh được nhìn cậu, sau đó kiểm soát cậu và tất cả dục vọng của cậu.
Đây là sự yêu thích đặc biệt được giấu sáu trong lòng Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây bắn một gậy.
Cô cười: “Được thôi! Chờ tôi kết hôn, cậu làm
việc thay cho vợ chồng tôi nhé.”
Trương Sùng Quang giận không nhịn được, nắm lấy eo nhỏ của cô.
Cậu xoay người cô lại, nhấc lên bàn, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô thì thào: “Hoắc Tây, cái miệng của cậu làm người tức giận thật đây.”
Nói xong, cậu ngậm lấy bờ môi cô.
Hoắc Tây nắm lấy tóc đen và dùng chân đá cậu, cô bị cậu nắm được chân, mấy bước đã tháo được giày cao gót, sau đó quần tất không màu cũng bị cậu cởi ra.
Hoắc Tây kêu lên đau đớn.
Cô ngấng đầu nhìn người đàn ông phía trên, cô thấy cậu điên rồi, chính cô cũng hơi điên rồi.
Cơ thể như không phải của mình nữa.
Cô ôm cổ cậu, lắc lư, hôn cậu: “Kỹ thuật tốt như vậy, cậu từng luyện trên bao nhiêu người đó?”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Vào lúc như thế này cậu vẫn nhịn được, kiên trì chỉ để cô thoải mái thôi.
Cậu gục bên cổ của cô, dụ cô mở miệng.
“Cậu nói đi, cậu có thích hay không?”
Hoắc Tây rất thích, cô cầm khuôn mặt tuấn tú của cậu, thấp giọng nói: “Vào phòng nghỉ đi.”
Trương Sùng Quang ôm lấy cô, vừa hôn vừa ôm cô vào phòng nghỉ, đóng cửa ‘âm một tiếng.
Có lẽ cậu muốn thể hiện tốt hơn.
Cậu rất dùng tâm, dùng sức muốn lấy lòng cô.
Hoắc Tây có thể cảm nhận được, cô không thèm để ý, ôm cố cậu hôn cậu.
Ngoài cửa, thư ký gõ cửa.
Nhưng nam nữ đang động tình không thế nghe thấy, thế giới của bọn họ chỉ còn có nhau, nhiệt tình mạnh mẽ chiếm lấy đối phương, chỉ muốn đem đối phương xé nát.
Như vậy… Sẽ không tốn thương nhau nữa.
Trời yên biển lặng.
Hoắc Tây mặc áo sơ mi, lặng lẽ tựa đầu vào giường ngơ ngấn.
Trương Sùng Quang cũng đứng lên, dựa vào cạnh cô, yên lặng rút ra một điếu thuốc lá.
Một lúc sau, cậu nghiêng đầu hỏi cô: “Cậu hối hận rồi à?”
Hoắc Tây cười nhạt: “Hối hận cái gì! Nam nữ làm tình, tôi cũng có thiệt đâu!:
Dáng vẻ không thèm quan tâm của cô,
Làm cậu rất buồn bực.
Hoắc Tây xuống giường để đi rửa mặt.
Trương Sùng Quang nắm chặt tay cô, không thả cô đi: “Cậu nghĩ sao?”
Hoắc Tây vỗ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Nghĩ gì? ở phía trên còn có thể nghĩ gì được nữa! Trương Sùng Quang, cậu có thế đi rồi.”
Cậu rất tức giận.
Cậu hỏi lại cô: “Cậu xem tôi như bạn tình rồi hả?”
Hoắc Tây cũng không phủ nhận: “Nếu cậu muốn thì cũng được!”
Trương Sùng Quang thấy cô nhanh nhẹn lấy áo thì thấy rất khó chịu: “Cậu thích cùng tôi làm chuyện như vậy đúng không, cậu không muốn được sung sướng mỗi ngày sao?”
“Tôi sợ tôi sẽ ngán.”
Trương Sùng Quang bị cô làm tức giận đến phát cáu, mỗi khi cậu muốn lại gần cô một chút, Hoắc Tây sẽ không hề lưu tình mà đẩy cậu ra, không chút do dự.
Cô không kháng cự việc quan hệ với cậu, nhưng cô cũng không chịu cho cậu một lời hứa hẹn.
Trương Sùng Quang cũng không ngốc đến nỗi nghĩ là làm nhiều mấy lần cô sẽ suy nghĩ khác về cậu, trái tim của cô cứng rắn hơn so với bất kì
ai.
Đúng lúc này, công ty của cậu gọi đến.
Trương Sùng Quang cũng xuống giường, cầm quần áo mặc vào, đeo thắt lưng, chào Hoắc Tây rồi rời đi.
Hoắc Tây dựa vào tủ, cười khẽ: “Đi từ từ không tiễn!”
Trương Sùng Quang liếc nhìn cô một cái, mắt sâu thẳm.
Chờ cậu rời đi, Hoắc Tây rửa mặt ra ngoài văn phòng, hôm nay cô thật sự không có tâm trạng ăn uống.
Mỗi lần Trương Sùng Quang xuất hiện, cô đều nói với chính mình,
Bọn họ đã kết thúc từ lâu rồi.
Lý trí của cô kháng cự cậu, nhưng thân thể của cô thì không, nếu không cô cũng sẽ không làm hai lần với cậu.
Cô cũng thừa nhận, làm chuyện kia với cậu thật sự rất thoải mái, cô cũng không biết là do Trương Sùng Quang hiểu phụ nữ hay cậu hiểu rõ cô, mỗi lần đều có thể dễ dàng làm cô sung sướng.
Hoắc Tây xoa mặt. Không thể có lần sau
nữa.
Dù hương vị của cơ thể Trương Sùng Quang khá tốt, cô cũng không thế trầm mê nữa.
Tiếp tục như vậy cũng không phải giải pháp.
Đàn ông và phụ nữ chính là ngủ ra tình cảm, cô thật sự không muốn ăn xong rồi tự làm mình buồn nôn.
Đang suy nghĩ thì thư kí đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp cơm.
Hoắc Tây tựa lưng vào ghế ngồi.
“Không phải tôi đã nói là trưa nay tôi không ăn cơm sao?”
Thư ký cấn thận rụt rè nói: “Là Tống Giám đốc Trương cho người mang đến, nói là… Nói là để luật sư Hoắc bồi bổ cơ thể.”
Bình thường Hoắc Tây cũng mặt dày.
Hôm nay cô và Trương Sùng Quang vừa ở trong phòng nghỉ đi ra, thư ký nhỏ ở ngoài chắc chắn đã đoán được.
Lúc đầu chuyện đã qua rồi.
Trương Sùng Quang còn đưa cái này tới, cố ý làm cô buồn nôn đúng không!
Cô mở ra, bên trong là hai loại rau xào, còn có một phần canh nấm tuyết.
Hợp để phụ nữ bồi bổ.
Cô chợt nhớ đến tên cầm thú Trương Sùng Quang, vừa rồi lúc làm chuyện kia với cô vẫn nói những lời không biết xấu hổ bên tai cô, mặt cô nóng lên, cơ bản là không muốn ăn.
Hoắc Tây phất tay: “Được rồi, cô đi ra đi.”
Thư ký chạy vội.
Hoắc Tây trừng mắt nhìn cơm và đồ ăn, cuối cùng cô đóng nắp lại, ném vào thùng rác.
Cô rảnh rỗi, dựa vào ghế sofa nhấn nút, trước mặt xuất hiện một chiếc tivi treo tường.
Tin tức đang phát rất bùng nố, nhân vật chính là cậu Lục yêu quý của cô.
Sắc mặt Hoắc Tây nghiêm túc.
Thân phận của Lục Huân đã bị người ta phanh phui.
Có chuyện cũ giữa Lam Tử Mi và nhà cậu của cô ấy, còn cả chuyện tình cảm dây dưa của Lục Huân và Lục Thước, tất cả đã leo lên trang đầu của kênh truyền thông hàng đầu cả nước, không thiếu đi những bức ảnh của Lục Khiêm và Lam Tử Mi lúc còn trẻ ở trường học, còn có cả chuyện tình cảm năm đó của cô.
Tin tức đưa ra sinh động như thật, còn được thèm mắm dặm muối.
Tình cảnh của Lục Huân rất khó khăn.
Cô ấy bị gọi là con gái ác độc của tiểu tam, sau đó con giỏi hơn mẹ cướp được Lục Thước.
Hoắc Tây lập tức gọi điện cho Lục Thước.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Lục Thước cũng rất căng thẳng, cậu cũng đang xử lý vấn đề này, dù gốc rễ của hai nhà Hoắc Lục rất sâu nhưng những tin tức nóng hổi như này từ xưa đến nay không thiếu lời truyền miệng, cơ bản là không ép nối.
Giọng Lục Thước khàn khàn: “Chị, em sẽ nhìn chằm chằm nhà họ Tư.”
Hoắc Tây rất ăn ý: “Vậy chị sẽ đế ý bên phía truyền thông cho! Lục Thước, em quay đầu đi, đây cũng không phải chuyện của em và Lục Huân hai người, để ông cậu và bố chị ra mặt đi! Bây giờ chỉ có đế Tư An Nhiên đi ra xin lỗi, nói mọi chuyện đều do cô ấy nói linh tinh thì mọi chuyện mới có cơ hội xoay chuẩn, sự tổn thương của Tiểu Huân mới giảm về mức thấp nhất.”
Lục Thước cười khố: “Chị đoán được à!”
Hoắc Tây trực tiếp mắng người: “Em trêu chọc ai thì không trêu lại trêu yêu tinh kia của nhà họ Tư! Đấy, có trách thì trách em cũng không có dụng, em đi dỗ dành Tiểu Huân đi, có vẻ cô ấy khá yếu đuối.”
Lục Thước gật đầu.
Hoắc Tây cúp điện thoại, cô lập tức thành lập một đoàn luật sư.
Đoàn luật sư mười hai người luôn sẵn sàng khởi kiện nhà họ Tư và những bên truyền thông bẩn.
Mặt khác, cô còn gọi cho Tư An Nhiên.
Nhưng Tư An Nhiên rất cứng rắn, không muốn nhường nhịn.
Hoắc Tây hạ giọng: “An Nhiên, chuyện này là lỗi của Lục Thước. Nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn là do cô, hơn nữa những người có xuất thân như chúng ta cuối cùng vẫn phải lo lắng cho thể diện và tương lai của bố mẹ và gia tộc. Nếu như cô vần chưa hết giận, cô đi tát Lục Thước mấy cái đi, nhà của chúng tôi sẽ không ai quan tâm hết, nhưng cô không nên bắt nạt Tiểu Huân, cô ấy không nợ cô, cô nhắm vào cô ấy như vậy làm gì.”
Hoắc Tây cũng không ngốc.
Chuyện này ‘âm ĩ lên, người khó chịu chỉ có Lục Huân.
Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc không bị tốn thương chút nào, nhiều lắm cũng chỉ nói là bố con nhà họ Lục phong lưu thôi!
Tư An Nhiên cũng tính toán muốn Lục Thước và Lục Huân chia tay, cưới Tư An Nhiên cô ấy, nhưng cuối cùng Tư An Nhiên vẫn không đủ
hiếu Lục Thước.
Từ trước đến nay, Lục Thước chỉ đế ý gia đình.
Người bên ngoài nghĩthế này, căn bản cậu không thèm quan tâm, làm như vậy chỉ làm cậu càng muốn bảo vệ Lục Huân hơn thôi.
Nhà họ Tư rất mạnh, nhưng nếu hai nhà Lục Hoắc liên thủ, muốn bóp nát nhà họ Tưởthành phố B cũng không phải không được, chuyện này phải xem người lớn hai nhà nói như thế nào rồi.
Rất lâu sau đó Tư An Nhiên mới trả lời.
Cô ấy nói nhỏ: “Tôi không quay đầu được nữa rồi! Tôi yêu anh ấy!”
Sau đó điện thoại bị tắt rồi.
Hoắc Tây chỉ có thể thở dài, cô bận rộn đến trưa, chờ đến tám giờ tối cô mới ra khỏi công ty, chuẩn bị về căn hộ.
Có một chiếc xe thể thao Lotus đang đỗ ở dưới tầng.
Là Trương Sùng Quang.
Buổi tối đầu xuân, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn không vương tình dục.
Hoắc Tây cầm cặp lặng lẽ suy nghĩ, người này ở trên giường thật sự không hề biết nhịn, muốn điên thế nào thì điên thế ấy, hơn nữa không
hề chê bấn.
Cô đi qua, cầm cặp gõ lên thân xe.
“Tống Giám đốc Trương đang đợi người sao?”
Trương Sùng Quang chăm chú nhìn cô, hếch cằm lên: “Lên xe.”
Hoắc tây cười: “Tôi tự lái xe mà! về sau không cần đến, nếu thật sự cần thì chúng ta đến thẳng quán rượu không đỡ việc hơn sao, người qua lại…”
Trương Sùng Quang chỉ hận không thể chặn cái miệng của cô lại.
Cậu xuống xe, kéo cô lên xe.
Hoắc Tây ngồi bên cạnh cậu, cởi giày cao gót, cũng không nói chuyện.
Hôm nay cô rất mệt mỏi.
Buổi sáng mở phiên tòa, giữa trưa làm bậy lăn qua lăn lại suốt hai giờ, buổi chiều buổi tối lại vì chuyện của Lục Thước mà bận rộn hơn nửa ngày, đến bây giờ cô cũng chưa được ăn một miếng cơm.
Khuôn mặt Hoắc Tây hơi tái nhợt.
Trương Sùng Quang dừng lại ở chỗ đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cậu không khỏe sao?”
Hoắc Tây có ý nhưng cơ thể cô không chịu được.
Cô ấy chỉ về phía trước: “Đi ăn cơm!”
Cậu lập tức đoán được: “Cậu không ăn cơm tôi đưa hôm nay sao?”
Hoắc Tây hừ nhẹ một tiếng: “Sau này đừng làm chuyện ngây thơ như thế nữa.”
Trương Sùng Quang cầm tay lái không nói chuyện, chờ đến lúc đèn xanh cậu đánh xe về một nhà hàng Mexico, phong cách cũng không tệ lắm.
Trời lạnh nên khách cũng không đông.
Sau khi Hoắc Tây ngồi xuống thì gọi món, may là món ăn lên rất nhanh, cô ăn đến không nói câu nào.
Sau khi ăn no năm phần, cô ấy uống gần nửa cốc nước lọc.
Cô lại ngước mắt nhìn Trương Sùng Quang không hề động đũa, cô cười nhạt: “Cậu không quen sao?”
Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không phải!”
Chỉ là cậu muốn nhìn cô, bởi vì rất hiếm khi cô không xù gai nhọn, trừ lúc trên giường mà thôi.
Hai người yên lặng ăn, nói rất ít.
Sau một lát, cậu hỏi: “Những năm nay cậu không gặp được người nào cậu thích à? Sao vẫn
một mình vậy?”
Hoắc Tây lau miệng.
Cô lùi ra sau, chăm chú nhìn Trương Sùng Quang, trong mắt là sự cao ngạo cậu đã quen: “Cậu nghĩ là tôi giống cậu sao, không còn tuyển chọn, người nào cũng kéo về nhà được chắc?”
“Vậy tôi thì sao?”
“Có phải người cậu đã chọn, đồng ý lên giường cùng không?”
Hoắc Tây cười lạnh: “Nghĩ hay thật đấy!
Chẳng qua tôi có thế trả lời được câu hỏi này của cậu, cậu chẳng là cái thá gì hết, giữa chúng ta cũng chỉ có một hai lần thôi, đừng có đến gần tôi nữa, tôi không có sức đế đối phó với cậu.”
Trương Sùng Quang cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Cậu không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Có lẽ cậu đã thông minh hơn rồi, mỗi lần Hoắc Tây từ chối, cậu cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng.
Hoắc Tây thấy rất bất lực.
Cô đứng dậy: “Cậu tính tiền đi! Cậu tiếp đãi khá tốt, dù là giữa trưa hay là buổi tối.”
Trương Sùng Quang bắt được tay cô: “Để tôi
đưa cậu về đi! Đến dưới tầng thôi/
Hoắc Tâv chăm chú nhìn câu từ trên cao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK