Giọng nói của Hoắc Minh đã nghẹn ngào đến không thành tiếng, anh thật không ngờ được cô sẽ trở nên to gan lớn mật như vậy!
Lại nhẫn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông!
Ôn Noãn bị anh ôm vào phòng ngủ chính.
Rượu vang đỏ, vòng tay ôm ấp nóng như lửa của người đàn ông, tiếng rên đan xen vào nhau... Nhưng cuối cùng Ôn Noãn vẫn không thả lỏng được.
Hoắc Minh có chút thất vọng.
Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, anh chỉ ôm Ôn Noãn, hôn môi cô, lẩm bẩm nói không sao cả.
Ôn Noãn nằm trên ghế sô pha.
Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, Hoắc Minh, anh cứ làm đi!"
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chôn mặt vào hõm cổ cô, chờ hơi thở ổn định lại mới nhấc người dậy, khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô... Thật ra anh biết, anh nên đưa Ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bởi vì đêm đó đã khiến cô sợ hãi.
Nhưng mà, anh không nỡ.
Anh biết thứ Ôn Noãn cần nhất là thể diện, vì việc này mà đi gặp bác sĩ tâm lý, anh không nỡ.
Hoắc Minh khàn khàn nói: "Ôn Noãn, em đang sợ cái gì? Cũng không phải là chúng ta chưa từng có trải nghiệm tốt đẹp!"
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo váy xuống cho cô.
Chân tay Ôn Noãn như nhũn ra, mặc cho anh làm.
Hoắc Minh lại nằm xuống, kéo cô vào trong lòng, hôn một cái.
"Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ muốn lên giường với em."
"Quan hệ của chúng ta là nam nữ yêu đương bình thường."
"Lúc chúng ta vừa mới ở chung với nhau, cũng có một khoảng thời gian dài không làm, chẳng phải vẫn tốt sao?"
...
Anh nói một hồi, hình như lại có phản ứng, ôm cô hôn liên tục một hồi, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: "Ôn Noãn... Tết năm nay đến nhà tôi đi, cũng gặp bố mẹ tôi, được không?"
Ôn Noãn ngẩn ngơ.
Cô biết Hoắc Minh thích cô, cho dù là tình cảm hay thể xác, thật sự thích.
Nhưng mà anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn!
Anh nói bắt đầu lại cuộc tình này một lần nữa, cô không coi đó là sự thật.
Nhưng mà hiện giờ, anh không giống như đang nói đùa!
Ôn Noãn chưa nghĩ ra, ít nhất cô sẽ không vì một lần ban ân của anh mà nảy sinh ra suy nghĩ muốn sống cả đời với anh, quá nhanh... Hơn nữa, phương diện kia của bọn họ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Nhu cầu của Hoắc Minh rất cao, cô cảm thấy anh chưa chắc đã nhịn được.
Ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra, đưa lưng về phía anh.
Hoắc Minh vẫn nằm im theo tư thế cũ, nhìn cô...
Hồi lâu, Ôn Noãn mới mở miệng nói: "Hoắc Minh, tôi chỉ có thể cho anh cái này! Hoặc là anh buông tha cho tôi, hoặc là anh có thể nhìn tôi bị đau một chút, thật ra đau một lát là ổn rồi."
Hoắc Minh ôm chặt cô từ sau lưng.
Anh không cam lòng cắn lỗ tai cô: "Tôi nghiêm túc!"
Ôn Noãn cười cười.
Cô nói: "Hoắc Minh, tôi cũng nghiêm túc! Những trò chơi tình ái kia của anh đúng là rất hấp dẫn, rất khiến người rung động, nhưng tôi không chơi nổi!"
Ôn Noãn nói, giọng hơi run.
Hoắc Minh cực ít khi đau lòng cho phụ nữ, hiện giờ lại thấy đau lòng vì cô.
Anh xoay người cô lại.
Quả nhiên đôi mắt Ôn Noãn đã đỏ ửng...
Cô tiếp tục run rẩy nói: "Hoắc Minh, tôi không thể nghiêm túc nổi!"
Cô đã từng nghiêm túc với anh.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc lần lượt kéo đến đã để cô biết, Kiều An là một vực thẳm mà hai người họ chẳng thể nào vượt qua được. Kiều An và anh đều có máu gấu trúc, Kiều Cảnh Niên chẳng những là bạn cũ của Hoắc Chấn Đông, lại còn từng cứu mạng Hoắc Minh Châu...
Kiều An không buông tay.
Vậy thì Ôn Noãn cô dựa vào cái gì mà tranh giành, dựa vào cái gì mà lấy được hạnh phúc?
Nếu chẳng thể nhìn thấy hy vọng, thế thì cô thà không cần còn hơn!