Ông ta gọi điện cho An Nhiên: “Mua thuốc cho cô ấy, cô ấy không biết chăm sóc bản thân”.
An Nhiên gật đầu với nhiều cảm xúc phức tạp.
Cúp điện thoại, cô đang định rời khỏi phòng bệnh thì nghe thấy một giọng nói: “An Nhiên”.
An Nhiên ngước mắt lên và nhìn thấy Tư Văn Lễ.
Sắc mặt Tư Văn Lễ rất hốc hác, chắc là do bệnh tình của Tư Văn Hùng chuyển biến xấu. Ông ta nhìn An Nhiên một lúc rồi dịu giọng nói: “Đến bệnh viện thăm ai à?”
An Nhiên gật đầu: "Đúng!"
Tư Văn Lễ khẽ cau mày, một lúc sau mới nói tiếp: “Là bà Cố phải không! An Nhiên, cháu có thể đến thăm một người xa lạ mà tại sao không thể đến thăm người cha máu mủ ruột già của mình!”
"Ông ta không phải là bố tôi!"
Tư Văn Lễ nhìn bộ dạng cứng cỏi của An Nhiên, thở dài: “Anh ấy có chuyện muốn nói với cháu! An Nhiên, chú cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của cháu, nhưng tình hình của nhà họ Tư hiện tại rất bấp bênh. Nếu cháu không chịu gặp anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ lại nghĩ cách... Tính cách của anh ấy còn dễ kích động hơn chú nhiều".
An Nhiên im lặng nhìn ông ta.
Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Giờ chú cũng biết cách uy hiếp người khác rồi!”
Tư Văn Lễ sững lại, nhưng An Nhiên đã đi về phía thang máy.
Như vậy có được xem là đồng ý không?
Tư Văn Lễ vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới giúp An Nhiên bấm nút thang máy, quay lại với hình ảnh ông chú hiền lành và nhẹ nhàng: “Lát nữa có lẽ sẽ có chuyện quan trọng cần thông báo”.
Ông ta có chút tiếc nuối nói: “Lâm Hi cũng nên tới đây!”
An Nhiên không chấp nhận: "Không cần đâu!"
Đôi mắt Tư Văn Lễ tối đi đôi chút.
Tư Văn Lễ vốn là người điềm tĩnh và thường đối xử tốt với An Nhiên, nhưng bây giờ anh trai ông ta bị bệnh nặng, ông ta không thể không thầm mắng An Nhiên là kẻ tàn nhẫn.
An Nhiên đương nhiên biết ông ta đang nghĩ gì, sau khi vào thang máy, cô nhìn lên dãy số màu đỏ, nhẹ nhàng nói: "Chú sinh ra đã giàu có, chắc hẳn chưa bao giờ phải chịu đựng cực khổ! Có lẽ chú không biết cảm giác bị người khác coi như kẻ ăn bám là thế nào. Mỗi lần đóng học phí đều phải cẩn thận gọi chú gọi dì. Trước mặt người khác đến cơm cũng không dám ăn no, ăn cơm xong lập tức phải giành rửa bát quét sân, sợ người ta nói mình là kẻ ăn chực, ăn bám”.
An Nhiên thực ra đều đã vượt qua những chuyện này rồi, đây đều là chuyện quá khứ, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhớ tới.
Bảo sao ngay từ đầu cô ấy lại nảy sinh tình cảm với Tân Bá Lai?
Tất cả những điều tốt đẹp đều có giá của nó.
Lần đầu tiên cô rung động thực ra là với Hoắc Doãn Tư.
Tư Văn Lễ sững người, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hồi nhỏ cháu đã sống vất vả như vậy sao?”
An Nhiên không nói gì.
Cô bằng lòng gặp mặt, nhưng lại vì khó chịu hơn là mềm lòng, cô luôn oán hận Tư Văn Hùng và không bao giờ có thể bỏ qua những gì ông ta đã làm với mẹ cô.
Đi vào phòng bệnh.
Bên trong rất yên tĩnh, Tư Văn Hùng nhắm mắt nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, nhiều ngày không gặp mặt ông ta đã hóp sâu, sắc mặt có chút u ám.
Ngồi trên chiếc ghế sofa gần đó là một người đàn ông trung niên trông giống như một luật sư.
Anh ta đeo kính gọng đen, đang cúi đầu viết gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Tư Văn Hùng ngước mắt nhìn An Nhiên, ánh mắt chợt sáng lên: “Cuối cùng con cũng chịu tới rồi sao?”
An Nhiên đứng yên cách ông ta hai mét.
Cô nhìn ông ta với thái độ hết sức lạnh lùng: “Có việc gì thì nói luôn đi!”
Tư Văn Hùng không vui.
Ông ta chỉ vào An Nhiên: “Đến giờ con vẫn không chịu tha thứ cho bố sao?”
Nói xong, ông ta ho dữ dội, thân hình gầy gò quằn quại trên giường bệnh, run rẩy dữ dội... Trông Tư Văn Hùng hiện tại đâu còn giống như xưa.
Có lẽ Tư Văn Lễ nói đúng, ông ta không còn nhiều thời gian nữa.
Tư Văn Hùng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sợi đốt phía trên nói: “Là ung thư dạ dày! Giai đoạn cuối và không thể chữa khỏi! An Nhiên… bố vừa ngủ quên và có một giấc mơ. Bố đã mơ thấy khi gặp mẹ con, bà ấy ấy vẫn xinh đẹp như vậy, là người xinh đẹp nhất trong đám đông, ánh mắt bà ấy nhìn bố rất sáng! Con nói xem, có phải mẹ con đang gọi bố đến chuộc tội không... "
An Nhiên mặt không cảm xúc nói: "Bà ấy đã quên từ lâu rồi!"
Tư Văn Hùng lại ho dữ dội, dùng những ngón tay gầy gò đặt lên trái tim mình và thở hổn hển một lúc.
Tư Văn Lễ bước tới và muốn giúp anh mình đứng dậy.
Nhưng Tư Văn Hùng từ chối và xua tay.
Ông ta vẫn đang thở hổn hển, giọng nói đã thay đổi: “Bố còn mơ thấy con lúc nhỏ lẽo đẽo chạy theo mẹ. Con thật nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa… An Nhiên, bố chưa từng gặp con khi con còn nhỏ!"
Đôi mắt An Nhiên ngấn nước.
Cô bước đến bên cửa sổ, quay lưng lại và nói: "Nói những điều này có ích gì?"
Tư Văn Hùng đứng dậy và muốn nhìn cô.
Nhưng cố gắng hồi lâu, cuối cùng vẫn ngã xuống giường. Ông ta chỉ có thể nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Luật sư tới rồi, chú Hai con cũng ở đây, An Nhiên... bố muốn giao lại toàn bộ nhà họ Tư cho con. Bố muốn con thừa hưởng gia sản nhà họ Tư, bố muốn con giúp nhà họ Tư tiếp tục phát triển và duy trì sự thịnh vượng”.
Trong mắt Tư Văn Hùng như có một tia sáng kỳ lạ.
Ông ta nói: “Lúc trước biết mẹ con đã có thai, bố cảm thấy với tính tình của cô ấy, cô ấy sẽ không thể sinh ra được một đứa con có tiềm năng gì. Bố không ngờ người tính không bằng trời tính, con lại gặp được Hoắc Doãn Tư, Cố Vân Phàm… An Nhiên, con hãy coi đây là sự bù đắp cuối cùng của bố có được không?"
Những lời cuối cùng gần như là cầu xin.
An Nhiên nghe hồi lâu.
Cô cụp mắt xuống, cười lạnh: "Đền bù? Hai chữ “lợi dụng” được ông dùng lời lẽ văn hoa nguỵ trang khéo thật đấy! Ông lừa gạt mẹ tôi, bỏ rơi tôi, sau cùng khi sắp chết còn muốn tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tư. Kiếp này của ông thực sự đã học thành tài hai chữ “lợi ích” rồi”.
"Con không muốn sao?"
Tư Văn Hùng không tin: “Đây là khối tài sản trị giá hàng trăm tỷ của gia đình! Cho dù con có làm việc cho Cố Vân Phàm cả đời cũng không thể kiếm được dù chỉ một phần một trăm của khối tài sản đó”.
An Nhiên cười lạnh: “Tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Cô quay lại và nói với Tư Văn Lễ: "Gặp cũng đã gặp rồi! Tôi đi đây!"
Tư Văn Lễ muốn giữ cô lại, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài: “Được rồi!”
Tư Văn Hùng không bỏ cuộc, giơ tay lên và cố gắng nói lớn: "Đừng để con bé đi!"
Khi An Nhiên đi ngang qua giường bệnh của ông ta, giọng cô hết sức bình tĩnh: “Tư tiên sinh, mau khỏe lại nhé!”
Nói rồi cô rời đi một cách dứt khoát.
Khi ngón tay cô đã chạm vào tay nắm cửa, giọng nói của Tư Văn Hùng vang lên, dường như tràn đầy oán hận: “Khi bố chết con có tới đám tang không?”
An Nhiên siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của mình.
Cô hơi ngẩng đầu lên, kìm nén khoé mắt rưng rưng, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Không!"
Tư Văn Hùng nôn ra một ngụm máu.
Tư Văn Lễ lập tức quay lại đỡ anh: “Sao anh phải làm thế?”
An Nhiên đã rời đi, cô một mình đi dọc hành lang dài của bệnh viện trên đôi giày cao gót... Không gian xung quanh im lặng và trống rỗng, chỉ có tiếng giày cao gót chói tai.
Từng tiếng một vang lên, dường như mẹ cô đang gọi cô.
An Nhiên...An Nhiên...
An Nhiên từ từ nhắm mắt lại, xung quanh yên tĩnh không có ai, khi mở mắt ra lần nữa, cô cảm thấy kiên định hơn một chút.
Cô từng bước rời khỏi bệnh viện.
Đến bãi đậu xe, cô mở cửa chiếc Bentley màu trắng.
Ngồi vào xe, cô lập tức ngửi thấy mùi của Hoắc Doãn Tư ở khắp xung quanh, trước mặt còn treo một con thỏ pha lê.
An Nhiên dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào nó.
Đột nhiên, cô nhớ anh rất nhiều!
Nhưng nỗi nhớ của người trưởng thành đôi khi cũng phải kìm nén lại, trước tiên cô gọi điện cho Lý Tư Ỷ: “Bây giờ cô đang ở đâu?”