Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhìn bàn tay cô đang giữ lấy cánh tay mình.
Có thể do ánh mắt của cậu quá lạnh lẽo.
An Nhiên hơi chùn bước.
Nhưng cô lập tức lấy lại can đảm: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta nói chuyện đi, chỉ cần cho em nửa tiếng… Mười phút thôi cũng được.”
Giọng cô hèn mọn, chẳng qua chỉ là muốn giải thích mà thôi.
Nhưng Hoắc Doãn Tư không còn kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, lùi từng bước về sau, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Sau đó thì sao? Sau đó tôi lại tin tưởng cô, lo lắng tính toán mọi điều cho cô, trải sẵn con đường tương lai tốt đẹp cho chúng ta, rồi đến cuối cùng chỉ đợi được sự lừa gạt và một câu… Chưa bao giờ thích anh của cô!”
Hoắc Doãn Tư cố gắng kiềm chế, rồi mới nhẹ nhàng nói mấy câu.
“An Nhiên, tôi sẽ không mãi mãi tha thứ cho cô vô điều kiện.”
“Cô hối hận rồi, nhưng tôi lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Tôi sẽ kết hôn, có lẽ sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, có thể không quá thích, cũng không vui vẻ đến vậy, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không cần lúc nào cũng phải đoán già đoán non về suy nghĩ của cô ấy, cũng không cần phải lo lắng cô ấy sẽ bỏ tôi đi bất cứ lúc nào. Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian chơi mấy trò yêu đương của các cô gái trẻ.”
……
Cậu nói rất bình tĩnh, nói xong, liền cảm thấy không cần thiết phải dây dưa nữa.
Cậu thậm chí còn nói với thư ký Nghiêm: “Cô ấy có yêu cầu gì thì cứ thỏa mãn cô ấy đi!”
Hoắc Doãn Tư nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Thậm chí còn không liếc mắt nhìn An Nhiên nhiều thêm một cái.
Sảnh lớn của tập đoàn Hoắc thị chìm trong im lặng, không ai phát ra một chút âm thanh nào, ai cũng có thể nhận ra An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoắc không hề đùa giỡn.
Vốn dĩ những nhân viên nữ đó còn cảm thấy hơi ghen tị, thế nhưng lúc này lại không thể cười nổi.
Im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là thư ký Nghiêm lên tiếng trước.
Chị khẽ nói: “Vẫn chưa ăn cơm đúng chứ? Chị đưa em đi ăn nhé?”
An Nhiên lắc đầu.
Cô nhìn hộp cơm trưa trong thùng rác kia, ngẩn người một lát, giọng của thư ký Nghiêm lại vang lên bên tai: “Tổng Giám đốc Hoắc tức giận, em đừng để trong lòng, sau này lại nói rõ ràng sau.”
An Nhiên ừ một tiếng, giọng nói có chút ẩm ướt.
Cô nói rất nhỏ: “Em đi trước!”
Thư ký Nghiêm muốn gọi cô lại, thế nhưng An Nhiên đi rất nhanh, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
Thư ký Nghiêm đứng im một lát.
Xung quanh dần náo nhiệt trở lại, cần tan ca thì tan ca, người nói chuyện thì nói chuyện, nhìn chung đều nói về đoạn tình cảm của Tổng Giám đốc Hoắc cùng An Nhiên.
Thư ký Nghiêm liếc mắt một vòng, giọng điệu nghiêm khắc: “Muốn bị sa thải hết có phải không? Hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc tức giận với An Nhiên, có khi ngày mai lại là bảo bối.”
Có người cãi lại: “Căn bản không có khả năng xảy ra đâu! Tổng Giám đốc Hoắc không cần cô ta nữa.”
Thư ký Nghiêm liếc mắt qua.
Không ai dám lên tiếng!
……
Hoắc Doãn Tư tự lái xe, tâm trạng của cậu không tốt nên mở cửa sổ, gió chiều ùa vào.
Ánh nắng chiều tà chiếu lên sườn mặt cậu.
Anh tuấn mê người.
Cậu không muốn nghĩ tới người kia nữa, bèn bật nhạc trong xe lên, thế nhưng giữa tiếng nhạc chậm rãi nhẹ nhàng, cậu vẫn nhớ tới An Nhiên, nhớ tới những ngày ở thành phố W, nhớ tới những điểm tốt và cả sự hư hỏng của cô.
Gương mặt cậu căng thẳng, nhẹ nhàng nhấn ga, lái xe rất nhanh.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một căn biệt thự.
Hoàng hôn nặng nề.
Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ cửa sổ biệt thự, Hoắc Doãn Tư xuống xe, im lặng nhìn mấy giây.
Cậu không nhịn được lại nghĩ, nếu An Nhiên không thay đổi, cậu cũng sẽ mua một căn biệt thự như vậy, cùng cô xây dựng một gia đình nhỏ, sau vài năm nữa hai người họ cũng sẽ có một đứa nhỏ đáng yêu.
“Cậu!”
Miên Miên chạy ra, phía sau còn có một chú chó đốm nhỏ chạy theo, Trương Tiểu Quang.
Đầu hạ, Miên Miên mặc một chiếc váy hoa nhí cổ tròn nhỏ xinh, tất trắng cao tới đầu gối, đi giày da dê màu đen.
Mái tóc nâu xoăn nhẹ.
Hoắc Doãn Tư khom lưng bế cô bé lên, chỉ cảm thấy đứa trẻ trong lòng thơm thơm mềm mềm. Miên Miên chủ động thơm cậu một cái, sau đó ôm lấy cổ cậu: “Mẹ nói cậu đến, bố đang nấu cơm.”
Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô bé, tay còn lại mở cốp xe, lấy ra mấy hộp thuốc bổ: “Vậy sao?”
Miên Miên còn lén nói với cậu: “Bố đang làm món sườn cừu nướng kiểu Pháp, bố còn nói nếu Tiểu Quang không nghe lời thì sẽ đem Tiểu Quang đi nướng luôn! Cậu ơi, cậu nói với bố đừng nướng Tiểu Quang được không?”
Vốn dĩ Tiểu Quanh còn đang vui vẻ chạy vòng quanh Hoắc Doãn Tư.
Lúc này lại cụp đuôi xuống.
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ, đưa cả đứa trẻ và Tiểu Quang vào phòng khách. Người giúp việc trong nhà đã xin nghỉ phép, Trương Sùng Quang nấu ăn trong bếp, còn Hoắc Tây đang dựa trên sô pha đọc tạp chí.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước mắt lên: “Hôm nay không tăng ca?”
Cô hỏi như vậy, chắc hẳn đã biết chuyện đêm qua Hoắc Thị tăng ca cả đêm, chuyện của cậu và An Nhiên cũng đã biết rồi.
Hoắc Doãn Tư đặt thuốc bổ xuống.
Cậu bế Miên Miên ngồi xuống đối diện Hoắc Tây, đặt cô bé ngồi lên đùi mình. Dáng cậu cao, Miên Miên ngồi trên đùi cậu như ngồi trên thanh ngang chơi cầu trượt.
Hồi lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới lên tiếng: “Hết bận rồi!”
Hoắc Tây cười nhạt, đang định nói gì đó thì Trương Sùng Quang bê một cái khay lớn từ phòng bếp ra.
Sườn cừu nướng, rượu vang đỏ và gan ngỗng.
Thật sự rất phong phú.
Đương nhiên, ngoài những thứ này còn có món dành cho trẻ em của Miên Miên, một phần ăn nhỏ được chế biến ngon mắt ngon miệng.
Trương Sùng Quang cởi gang tay cách nhiệt, cười nhẹ: “Doãn Tư, tối nay nếm thử món sườn cừu này đi.”
Hoắc Doãn Tư đã quen đối nghịch với cậu ấy.
Cậu ôm Miên Miên ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa cơm kiểu Pháp phong phú trên bàn, cười nhạt: “Không thể tưởng tượng nổi kỹ năng nấu ăn của anh Sùng Quang tốt như vậy đấy, còn rất chăm chỉ nữa, trước đây ở nhà cũng có mấy khi xuống bếp đâu.”
Trương Sùng Quang cười tự nhiên: “Thủ đoạn lấy lòng bà xã thôi!”
Cậu ấy bày ra dáng vẻ của con cả trong nhà: “Doãn Tư, trước mặt cô gái mình thích không thể quá lạnh lùng! Con gái đều thích được chiều chuộng, cưng chiều cô ấy một chút, nhường nhịn cô ấy một chút cũng không là gì cả!”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ một cái.
Hoắc Tây hận không thể nhét Trường Sùng Quang vào lò nướng lên. Cậu ấy thực sự biết cách đâm thẳng một nhát vào tim Doãn Tư mà, nói cái gì không nói lại đi nói đúng chuyện không tốt.
Hoắc Tây hung hăng liếc mắt trừng cậu ấy một cái.
Trương Sùng Quang nâng ly, cười khẽ một tiếng: “Ăn cơm đi.”
Ăn một bữa cơm mà cả chủ và khách đều không vui.
Chỉ có Miên Miên là vui vẻ, miệng ăn liên tục. Dưới gầm bàn của cô bé có một cái chậu nhỏ, cô bé tốt bụng cho Tiểu Quang một miếng sườn cừu, nhưng Tiểu Quang ngửi một chút, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.
Sau đó cong đuôi chạy mất.
Trương Sùng Quang cười: “Đồ nhát gan!”
Hoắc Doãn Tư liếc cậu ấy một cái, cảm thấy hình như mình vừa bị ám chỉ, thế nhưng cậu cũng không tiếp chiêu, chủ yếu là do không mấy hứng thú, tâm trạng không tốt.
Ăn cơm xong, cậu chơi với Miên Miên một lát.
Miên Miên ngồi trên thảm chơi xếp gỗ, cậu chỉ im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên, giống như đang nhìn ai đó.
Hoắc Tây mở cửa vào phòng khách: “Doãn Tư!”
Hoắc Doãn Tư thấy tay cô ấy cầm thuốc và một cốc nước, biết Miên Miên phải uống thuốc đi ngủ, vì vậy bèn đứng dậy: “Em về trước đây!”
Hoắc Tây gọi cậu lại: “Chị tiễn em!”
Đúng lúc này, Trương Sùng Quang tiến vào, cười nói: “Em tiễn Doãn Tư đi, anh uống thuốc với Miên Miên.”
Hoắc Doãn Tư liếc cậu ấy một cái, đi ra ngoài trước.
Đêm lạnh, Trương Sùng Quang khoác cho Hoắc Tây một chiếc khăn choàng, khẽ nói: “Cẩn thận đường đi!”
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người chồng tốt.
Hoắc Tây đồng ý, theo cậu ra ngoài, hoắc Doãn Tư đang đợi cô ngoài phòng khách, cùng cô đi xuống dưới tầng, đến bãi đậu xe, cậu dừng bước, quay lại nhìn Hoắc Tây: “Chị, em không sao!”
Hoắc Tây tiến lên chỉnh lại cổ áo cho cậu.
“Còn nói là không sao! Cả tối nay chị không thấy em cười chút nào hết. Doãn Tư… em có chắc là cô ấy không thích em không? Chị đã gặp cô ấy ở công ty, nhìn có vẻ rất ngây thơ, không giống kiểu con gái nhiều mưu mô.”
Cuối cùng Hoắc Tây nói đến điểm chính: “Có muốn cho cô ấy một cơ hội không?”
Giọng Hoắc Doãn Tư khô khốc: “Thư ký Nghiêm nói với chị?”
“Chị ấy cũng là vì quan tâm em thôi! Em lái xe đến đây trong tình trạng như vậy, chị ấy lo lắng.”
Hoắc Tây khẽ thở dài: “Em đừng để bụng mấy câu Trương Sùng Quang nói, cậu ấy vẫn quan tâm em, chỉ là cách thể hiện hơi khác.”
Màn đêm dịu dàng, trong lòng Hoắc Doãn tư hơi mềm mại.
Cậu nhìn Hoắc Tây một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm cô: “Em biết rồi.”
Hoắc Tây vỗ vỗ cậu, không nói gì thêm: “Lúc về lái xe chậm một chút! Mặc dù bố mẹ không nói ra, nhưng cũng đều rất lo lắng cho em.”
Hôm qua, bố cô, Hoắc Minh còn tự đến sân bay đón máy bay.
Cuối cùng ngoài Doãn Tư thì… hết rồi.
Ông hỏi tận mấy lần: “An Nhiên đâu!”
Cuối cùng vẫn là thư ký Nghiêm chống lại áp lực, trả lời ông: “Tổng Giám đốc Hoắc đã chia tay với cô ấy.”
Nghe nói đêm qua bố cô đã mất ngủ cả đêm, hỏi đi hỏi lại Ôn Noãn: “Ôn Noãn, anh nói này, con trai chúng ta không thiếu tay thiếu chân, ngoại hình cũng là dạng đi ngàn dặm mới tìm được một người, gia thế thì lại càng không cần phải bàn, sao chỉ có việc lấy vợ mà cũng khó như vậy chứ!”
Im lặng hồi lâu, ông mới thốt ra một câu: “Không phải Doãn Tư không được đấy chứ!”
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa buồn cười.
Hoắc Tây nhẹ nhàng kể xong, Hoắc Doãn Tư mới bình tĩnh nói: “Em sẽ kết hôn sớm thôi.”
Hoắc Tây thở dài một hơi, nhìn cậu bước lên xe trong bóng tối, từng cử động của cậu đều toát lên vẻ quyến rũ đầy kiêu ngạo.
……
Trên đường về, Hoắc Doãn Tư lái xe không nhanh lắm.
Một tay giữ vô lăng, tay còn lại chống lên quai hàm, biểu cảm lạnh nhạt.
Đúng là cậu muốn nhanh chóng kết hôn.
Điên cuồng vì một người phụ nữ, đập vỡ nguyên tắc của chính mình vì một người phụ nữ thực sự là một chuyện vô cùng ngu ngốc, và cậu sẽ không bao giờ tái phạm lại.
Vậy nên, cho dù An Nhiên tới tận đây, muốn nói chuyện với cậu, muốn giải thích.
Cậu cũng không dao động.
Thực ra lý do không quan trọng, quan trọng là… cậu không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Cậu cũng là con người, cậu cũng biết mệt.
Hoắc Doãn Tư có chút mất tập trung, đến khi cậu phát hiện ra thì xe đã đang chạy về phía căn hộ nơi cậu từng sống, nhìn biển báo giao thông trong bóng đêm trước mặt, cậu hơi giật mình, cuối cùng vẫn không quay xe lại.
Đêm đã khuya.
Cậu đỗ xe bên dưới tòa nhà, ngồi trong xe hút một điếu thuốc lá rồi mới mở cửa xuống xe, đi vào thang máy.
Một lát sau, cửa thang máy mở ra.
Đập vào mắt cậu chính là An Nhiên đang ngồi xổm ở cửa, cô vòng tay ôm lấy thân mình, dè dặt đứng chờ ở cửa.
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nghe thấy tiếng động, cũng ngước mắt lên, đôi mắt cô ngập nước, có vẻ đã khóc.
Hầu kết của Hoắc Doãn Tư lăn lộn.
Cậu không ra khỏi thang máy, cứ mặc kệ cửa thang máy mở ra rồi lại đóng lại trước mặt mình.
Ánh sáng, làm nhòe mắt đối phương.
Cuối cùng, An Nhiên lên tiếng gọi cậu như một con mèo con: “Hoắc Doãn Tư!"
Hoắc Doãn Tư bước ra khỏi cửa thang máy.
Cậu rút chìa khóa ra, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn: “Cô An, cô đi nhầm nhà rồi!”
Cửa mở ra, cậu định đi vào, thế nhưng An Nhiên lại bật dậy nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay cậu: “Em muốn nói chuyện với anh! Ngày hôm đó em nói như vậy là bởi vì… là bởi vì…”
“Là bởi vì chơi rất vui! Là bởi vì cô cảm thấy tôi sẽ vĩnh viễn bao dung cho cô, tha thứ cho cô, đúng không?”
Hoắc Doãn Tư gạt tay cô ra.
“An Nhiên cô nghe cho rõ, chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Đây không phải chính là điều cô muốn sao?”
“Đùa giỡn tôi hết lần này đến lần khác, chơi có vui không?”
……
An Nhiên nôn nóng tới mức giọng nói cũng run rẩy: “Không phải đâu! Em không đùa giỡn anh! Hoắc Doãn Tư, em thích anh.”
Cậu lại chăm chú nhìn cô.
Trong ánh mắt cậu có sự xa cách, lạnh lùng, thế nhưng không còn tìm thấy sự trêu đùa và yêu thích ngày xưa nữa.
Cậu đứng trước mặt cô, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Cậu nhả ra một làn khói dài, bình tĩnh nói với cô: “Tôi không quan tâm đến sở thích của cô! Nếu cô cảm thấy đi theo tôi một thời gian như vậy là lỗ vốn, tôi có thể cho cô tiền.”
Cậu ngậm điếu thuốc, rút một tấm séc từ trong túi áo.
Đặt lên tường, nghiêng đầu hỏi cô: “Mười triệu có đủ không? Nếu không thì ba mươi triệu, năm mươi triệu… Số tiền này đủ để mua được cả tá!”
Cuối cùng cậu viết xuống tám mươi triệu, ném lên người cô.
An Nhiên không động đậy.
Cô đứng chết lặng, chớp mắt rất nhẹ, hỏi cậu: “Có phải em có giải thích thế nào đi chăng nữa, anh cũng không cần em nữa phải không?”
“Đúng vậy!”
Hoắc Doãn Tư chém đinh chặt sắt: “Vậy nên cô đừng làm phiền tôi nữa! Có thể tôi sẽ kết hôn sớm thôi, cô cứ dây dưa như vậy có thể sẽ gây rắc rối cho tôi.”
Lời nói của cậu rất tàn nhẫn, đúng là thực sự không muốn có quan hệ gì với cô nữa.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của cô, cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Cô có thực sự đau đớn không, hay nỗi đau này cũng chỉ là giả vờ, sau đó cô lại sẽ nói rằng người cô thích chính là một tên bỏ đi như Tân Bá Lai!
Hoắc Doãn Tư ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh nói: “Chúng ta đã thanh toán xong!”
Cậu mở cửa chuẩn bị bước vào.
Nhưng tay của An Nhiên lại tóm chặt lấy cậu, cô đưa tay chặn cửa lại, không cho cậu rời đi, cô dùng toàn bộ lòng tự trọng của mình để cầu xin cậu cho cô cơ hội thêm một lần nữa: “Hoắc Doãn Tư, em sẽ không bỏ đi nữa đâu.”
Cô nói xong liền bật khóc.
Thực ra trong lòng cô cũng biết hi vọng rất xa vời, cậu không muốn quan tâm tới cô nữa.
Thậm chí còn ném séc cho cô.
Thế nhưng cô vẫn muốn cầu xin một lần, nhỡ đâu cậu lại mềm lại, nhỡ đâu cậu vẫn còn muốn cô thì sao!
Hoắc Doãn Tư bùng nổ: “Cái gì gọi là không bỏ đi? An Nhiên, chúng ta đã chia tay! Cô có biết chia tay là gì không? Chính là sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Tất cả những chuyện của cô tôi đều không muốn quan tâm, tất cả mọi chuyện của tôi cũng không liên quan gì tới cô cả, đây chính là cái gọi là chia tay cô có hiểu không? Tình cảm không phải là một trò chơi như cô nghĩ.”
Xả giận xong, cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cậu nhẹ giọng nói: “Thực ra chúng ta không phù hợp đâu. Cô nói đúng, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, vốn không nên ở bên nhau, là tôi đòi hỏi quá đáng! Vậy nên tám mươi triệu này là tiền bồi thường của cô, An Nhiên, đừng đến đây nữa, đừng gây rắc rối cho tôi, cũng đừng khiến bản thân phải đau khổ nữa.”
Cậu nhặt tấm séc kia lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.
“Đừng bao giờ gặp lại.”
Cuối cùng, cậu gạt tay cô ra, mở cửa bước vào…
An Nhiên một mình đứng ở cửa, ngơ ngác đứng đó hồi lâu, lâu tới mức hai chân tê dại cô mới ngồi xổm xuống, dạ dày đau thắt, thế nhưng cô không muốn tới bệnh viện một chút nào.
Bởi vì có chỗ còn đau hơn cả dạ dày.
Cậu nói ra nhiều lời tổn thương cô như vậy, thế nhưng cô vẫn không muốn đi.
Trái tim Hoắc Doãn Tư mềm mại như vậy, có lẽ chỉ qua một đêm, cậu ngủ một giấc dậy rồi sẽ lại mềm lòng với cô thì sao?... Biết đâu cậu vẫn còn thích cô thì sao?
An Nhiên ôm lấy cánh tay mình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong căn hộ, Hoắc Doãn Tư vừa vào phòng liền bực bội không chịu nổi.
Cậu rót cho mình một cốc nước đá.
Uống hết cốc nước mà vẫn không đè được cơn tức xuống, cậu thực sự muốn mở cửa ném người kia ra ngoài.
Ném đi thì sẽ không bị làm phiền nữa!
Cậu thực sự rất buồn phiền, bèn tới phòng gym, hung hăng trút hết cơn giận suốt hai tiếng liền.
Mệt mỏi tới đỉnh điểm, vốn tưởng rằng ngả đầu xuống là ngủ được ngay.
Thế nhưng tới tận ba giờ sáng, cậu vẫn không hề buồn ngủ một chút nào, nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa mà đứng dậy, ra ngoài, mở cửa, muốn nhìn thử xem đồ ngốc kia đã đi chưa…