Cô lên xe, nhẹ nhàng nói: “Tới phòng nhạc trên đường Quảng Phúc!”
Chu Mộ Ngôn dùng tay ra hiệu, đạp chân ga.
Suy cho cùng, cậu ta là tay đua chuyên nghiệp, chiếc xe phóng đi rất nhanh, chẳng khác nào như gắn thêm máy mô tơ. Chặng đường vốn dĩ phải lái xe cả nửa tiếng đồng hồ nhưng đã đến trong vòng mười lăm phút...
“Két”, xe dừng lại dưới tòa văn phòng!
Chu Mộ Ngôn xuống xe, mở cửa cho Ôn Noãn, phàn nàn: “Sau này cô có thể ngồi cạnh tôi được không? Người ngồi phía sau đều là người già, chỉ có ông cụ bà lão mới ngồi ở phía sau thôi.”
Ôn Noãn nhìn cậu ta: “Tôi là chủ của cậu!”
Cô bước vào thang máy rồi quay lại: “Sáng nay tôi không cần sử dụng xe, cậu trở về rồi cùng đi mua đồ và trò chuyện bầu bạn với mẹ tôi!”
Chu Mộ Ngôn chống một tay vào thang máy, cười tà ác: “Tôi biết rồi, cô chỉ muốn chiếm giữ tôi mà thôi, muốn tôi bồi dưỡng tình cảm với mẹ cô trước, để sau đó có thể dễ dàng hạ gục tôi ngay lập tức! Tổng Giám đốc Ôn, cô sớm bày tỏ ý muốn của mình thì chúng ta sẽ bớt đi đường vòng hơn.”
Ôn Noãn đi vào thang máy, ném cho cậu ta một câu.
“Tới khoa thần kinh lấy đơn chứng minh đi.”
Chu Mộ Ngôn: Khốn kiếp!
Nhưng cậu ta thật sự đến đó, thậm chí còn mang theo hóa đơn và yêu cầu hoàn tiền: “Nhìn xem, ông đây rất bình thường! Nhân tiện, tôi cũng đã khám nam khoa… Rất có sức sống, cô có muốn xem không?”
Ôn Noãn không để ý tới cậu ta.
Cô nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đó là thiệp mời dự đám cưới của Cảnh Từ.
Vào tối thứ bảy.
Cô không ngờ Cảnh Từ kết hôn mà vẫn mời cô, lúc trước cô và bà Cảnh đã cãi nhau không mấy vui vẻ. Ngay lúc Ôn Noãn đang bối rối, Cảnh Từ đã đích thân gọi điện đến, anh ấy bảo lần này là ý của Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm và Bạch Vi đang quen nhau nên anh ta cũng muốn đưa Bạch Vi đến tham gia tiệc cưới của nhà họ Cảnh.
Sẽ tốt hơn nếu có Ôn Noãn ở bên cạnh.
Ôn Noãn cúp điện thoại, ôm trán, cảm thấy bất lực lại không thể từ chối.
Chu Mộ Ngôn gõ bàn, có chút bất mãn: “Kết hôn, người tình cũ của cô ư?”
Ôn Noãn không muốn nói chuyện này với cậu ta.
Cô lạnh lùng nói: “Có một cây đàn dương cầm sắp được chuyển về trụ sở, cậu đi phụ giúp đi!”
Chu Mộ Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Tổng Giám đốc Ôn, cô thật giỏi sai người, tôi đã dồn toàn bộ sức lực của mình cho cô… Tôi mặc kệ, tôi muốn đi với cô tới tham dự hôn lễ tình cũ của cô, ăn một bữa miễn phí, cô phải đền bù cho tôi!”
…
Công ty Anh Kiệt.
Hôm nay có nhân vật lớn đến đây, là người giàu nhất phía Nam, Chu Truyền Nhân đến từ thành phố H.
Chu Truyền Nhân ngồi trong phòng làm việc của Hoắc Minh, lịch sự chào hỏi: “Hoắc Minh, công ty của cậu rất ấn tượng!”
Hoắc Minh dĩ nhiên khiêm tốn: “Không thể so được với Tổng Giám đốc Chu!”
Chu Truyền Nhân khiêm tốn nói vài câu rồi mới giải thích mục đích tới đây: “Hoắc Minh, tôi không chơi trò đoán mò với cậu nữa. Tôi đến thành phố B có hai việc. Việc đầu tiên là tới để tham dự đám cưới của nhà họ Cảnh, việc thứ hai là tìm đứa con trai vô lương tâm của tôi, thằng bé Mộ Ngôn lặng lẽ bỏ nhà đi, chỉ để lại một mảnh giấy nói đến thành phố B để làm việc lớn, nên tôi chỉ lo nó không có tiền trên người!”
Hoắc Minh nhớ tới con sói nhỏ đó.
Anh khẽ mỉm cười: “Tuổi trẻ chịu chút khổ cũng tốt, Tổng Giám đốc Chu không cần lo lắng!”
Chu Truyền Nhân thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng tôi vẫn sợ nó lầm đường lạc lối... Hoắc Minh, cậu quen biết rộng rãi ở thành phố B, cậu giúp tôi tìm Mộ Ngôn đi!”
Hoắc Minh vẫn cười nhẹ: “Tất nhiên!”
Chu Truyền Nhân rất giận về thằng con trai không biết cố gắng của mình, nhưng vì người cha này thực sự rất nhớ thằng con kia, ông ta khẽ thở dài: “Không biết Mộ Ngôn giờ đang ở đâu, liệu nó có lưu lạc ở ngoài đường hay không… Được rồi, chúng ta gặp nhau vào hôn lễ tối thứ bảy của nhà họ Cảnh vậy!”
Hoắc Minh lịch sự tiễn ông ta ra ngoài.
Sau khi tiễn người đi, thư ký Trương đi vào: “Luật sư Hoắc, có cần điều tra tình hình hiện giờ của Chu Mộ Ngôn không, cậu ta vẫn sử dụng một số phần mềm điện tử, tôi tin không cần nửa ngày sẽ có thể tra ra!”
Hoắc Minh nhấp một ngụm cà phê.
Anh cười nhạt: “Tổng Giám đốc Chu quá yêu thương con trai mình, đàn ông con trai vẫn cần phải tôi luyện chút.”