Sau khi Hoắc Minh nói xong, cô ấy không tin: “Có chỗ gì tốt à?”
Hoắc Minh vổ đầu cô ấy.
Chỗ tốt?
Chỗ tốt chính là em có thể yêu người cậu kia, kết hôn và sinh một nhóc tì dễ thương!
Minh Châu bèn hừ một tiếng: “Anh đừng tưởng rằng em không biết suy nghĩ của anh! Anh lợi dụng thân phận là con gái của em để hẹn người ta đến, khi hẹn được người sẽ đuổi em đi, đúng không?”
Chính xác!
Hoắc Minh không phủ nhận, bàn tay mảnh khảnh như ngọc sửa sang lại cà vạt.
Bề ngoài cực kỳ tự phụ.
Minh Châu bấm điện thoại, khóe miệng nhếch lên, thì thầm: “Hóa ra anh trai em cũng gặp được người không theo đuổi được!”
Cô ấy nghe nói anh trai cô ấy đang theo đuổi một cô gái tên là ôn Noãn.
Là một sinh viên tài năng của học viện âm nhạc.
Có tài đánh đàn dương cầm rất tuyệt!
Cô ấy đã bí mật xem ảnh chụp, cô gái ấy rất đẹp, hẳn anh trai rất thích cô gái đó.
Điện thoại được kết nổi, ôn Noãn liền trực tiếp từ chối: “Luật sư Hoắc, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhận lời mời.”
Minh Châu quay đầu nhìn anh trai.
Hoắc Minh sờ sờ đầu nhỏ của cô ây.
Minh Châu lập tức tỏ vẻ giới thiệu: “Em tên là Minh Châu Vâng, đúng vậy, là em gái của luật
sư Hoắc, cứ gọi em là Minh Châu! Thật ra là em mời chị, em giống chị đều rất thích đàn dương cầm! Chị đến đây được không! Nếu chị không tiện, em sẽ lái xe đến đón chị.”
Ôn Noãn đầu dây bên kia: Hoắc Minh Châu?
Có phải quá thân thiết rồi không?
Minh Châu rất giỏi làm nũng, vài câu êm tai nũng nịu, ôn Noãn liền cảm thấy xấu hổ nếu từ chối cô ấy.
Rốt cuộc còn bị dẫn dụ nói ra thời gian tan học.
Minh Châu cúp máy, khoanh tay: “Anh trai, anh cảm ơn em thế nào đây?”
Hoắc Minh lấy tấm chi phiếu ra viết một con số.
Mười triệu!
Xé xuống đưa cho cồ ấy, sau đó anh in một tấm ảnh rồi đưa cho cô ấy: “Tấm ảnh của người họ Lục này cũng cho em, nhớ rõ dán lên đầu giường, coi đây là mục tiêu!”
Minh Châu cong miệng: “Em muốn gặp ôn Noãn!”
Hoắc Minh không muốn mang theo bóng đèn này, nhưng nghĩ kỹ lại, anh vẫn dẫn cô ấy đi theo.
Ôn Noãn thật sự rất thích kiểu người như Minh Châu.
Học viện âm nhạc ở thành phổ B.
Bốn giờ chiều, ôn Noãn không còn tiết học, cô ôm hai quyển sách muốn bắt xe về nhà.
ở cổng trường, một chiếc Bentley vàng kim đang đậu ở đó.
Bởi vì giá cả của nó cho nên nhìn khá phô trương.
Ôn Noãn không nhìn nhiều, đi thẳng qua hướng đường cái đối diện, nhưng chiếc xe kia lại lái đến chỗ cô, cửa sổ được hạ xuống để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cô ấy thân mật kêu: “Ôn Noãn lên xe.”
Lời mời này thực sự đột ngột.
ôn Noãn có chút sửng sốt.
Ngay sau đó, Hoắc Minh từ ghế lái bước xuống, mở cửa sau cho cô: “Mau lên xe, ở đây không có chỗ đậu xe.”
Ôn Noãn đành phải lên xe.
Vừa lên xe, Hoắc Minh châu liền nói ríu rít, miệng nhỏ chưa từng ngừng nghỉ.
ốn Noãn lần đầu tiên gặp cô ấy, thật sự xa lạ.
Bầu không khí có phần vi diệu.
Hoắc Minh tự nhiên có thể cảm nhận bầu không khí hiện tại, phía trước có đèn đỏ nên xe dừng lại, anh nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng, nhìn vào gương chiếu hậu, vừa lúc chạm mắt với ôn Noãn.
Đôi mắt cô trong veo.
Đây là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.
Hoắc Minh rung động, nở ra nụ cười nhẹ
Anh có khí chất tốt, đẹp trai nên khi cười như vậy, Ôn Noãn lập tức đỏ mặt.
Minh Châu không cẩn thận nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy rất tự hào, anh trai cô thật lợi hại
Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới căn hộ của Hoắc Minh, trong lúc Hoắc Minh đi đỗ xe, Minh
Châu đưa ôn Noãn lên lầu.
Cửa căn hộ mở ra, thấy ngay được một chiếc bình hoa màu xanh được đặt trên kệ tủ lối vào.
Trong bình cắm một vài bông hồng trắng.
Nhìn vào bên trong, căn hộ được trang trí theo phong cách Baroque, cây đàn dương cầm của vua Louis II Không biết tại sao, trái tim ôn
Noãn bỗng nhiên đập nhanh.
Quá quen thuộc!
Cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, giống như đời trước cô đã sống ở đây vậy.
Những thứ này, đều là thứ cô thích.
Là ngôi nhà cô hằng mơ về.
òn Noãn bỗng quên hết mọi thứ xung quanh, cô cầm lòng không được mà vuốt ve chiếc bình.
“Em có thích nó không?” Sau lưng truyền đến âm thanh của người đàn ông.
Ôn Noãn giật mình.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Minh, vẻ mặt thản nhiên của anh mang theo cảm giác khó lường.
Đôi mắt đen, nhìn thẳng vào cô.
Hai chân ôn Noãn liền khẽ run.
Từ trước đến giờ cô không thích nói dối, cô
thành thật nhẹ giọng nói: “Tôi thích phong cách trang trí này! Nó rất quen thuộc, giống như là tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ vậy.”
Trên mặt cô hiện vài phần mê mang và bối rối.
Hoắc Minh rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng vẫn chưa đến lúc.
Anh cười nhẹ, giọng nói mang thêm chút dịu dàng: “Thích là tốt rồi.”
Ôn Noãn suýt chút nữa không dám nhìn anh.
Cô nói với Hoắc Minh châu: “Không phải nói muốn xem đàn dương cầm sao?”
Minh Châu kéo cô qua, vừa nói vừa chạy: “Căn hộ này của anh em, trước kia giống như một ngôi nhà mẫu, không phải đen thì là trắng, mang cảm giác lạnh như băng không có cảm giác có người sổng….
Không biết tại sao mấy ngày trước anh em lại muốn trang hoàng lại nhà cửa! Em thấy anh ấy chắc chắn vì cô gái mình thích nên mới đối lại đấy.”
Miệng nhỏ của cô ấy cứ bô bô mãi, ăn ngay nói thẳng.
Mà bầu không khí giữa hai người kia, rất vi diệu.
Ôn Noãn không khỏi nhìn về phía Hoắc Minh
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK