Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang ở dưới lầu hút ba bốn điếu thuốc.
Đợi khi khói tan hết, tiếng ve sầu lắng xuống, anh mới giẫm lên những hạt sương đi vào biệt thự. Người giúp việc không có ở đây, sảnh rộng lớn vô cùng yên tĩnh.
Trương Sùng Quang chậm rĩ lên lầu với vẻ say ngà ngà.
Đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng, mở cửa ra thì bắt gặp Hoắc Tây đang ngồi trên ghế sô pha xem chương trình tạp kỹ. Cô chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng, buông lỏng trên người, làm nối bật thân hình đẹp đẽ của mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Tây ngước mắt lên: “Anh ra ngoài uống rượu hả?”
Trương Sùng Quang không phủ nhận mà đáp ừ: “Cảnh Thuỵ tổ chức tụ tập, đột xuất gọi điện cho anh. Không phải em nói đang xem tài liệu sao? Nên anh không gọi.”
Hoắc Tây cười nhẹ nhàng.
Đột nhiên cô ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh. Tuy bình thường cô rất ít dùng, vẫn có thế nhận ra loại nước hoa này có tên là “Opium”, là loại được phụ nữ độ tuổi 25-35 yêu thích.
Nét mặt cô hơi nhăn nhó, Trương Sùng Quang biết Hoắc Tây đang nghĩ gì.
Anh cũng ngửi ngửi người mình rồi giải thích: “Trong phòng VIP không cấn thận bị dính vào. Lục Thước và Tiếu Huân cũng ở đó, không tin em hỏi cảnh Thuỵ đi.”
Hoắc Tây không truy cứu tiếp: “Em tin anh.”
Trương Sùng Quang nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, nhếch môi dưới lên rồi tự giễu: “Em tin anh hay không quan tâm, trong lòng em biết rõ.”
Nửa đêm nửa hòm, cô không muốn cãi cọ với anh.
Hoắc Tây nhẹ nhàng đáp: “Ngày mai còn phải đi làm, anh tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
Trong lòng Trương Sùng Quang hơi tức giận, cởi luôn cúc áo trước mặt cô. cởi đến giữa chừng thì ánh mắt anh khựng lại. Anh thấy chương trình tạp kỹ bắt đầu chiếu lại một tập từ mấy năm trước. Thật trùng hợp, đó là cảnh Bạch Khởi lúc còn sống… Trên màn hình LCD 82 inch, khuôn mặt của Bạch Khởi trẻ trung tươi tắn.
Cả người Trương Sùng Quang cứng đờ.
Một lúc sau, anh nhìn Hoắc Tây đang yên lặng ngồi trên sô pha, trông có vẻ điềm tĩnh nhưng anh thấy khoé mắt cô hơi ươn ướt…
Rõ ràng cò còn nhớ đến cậu ta.
Đây là sự sỉ nhục đối với người chồng. Trương Sùng Quang không thế nhịn nối, buông tay xuống, đi đến sau ghế sô pha Hoắc Tây đang ngồi. Anh cúi người xuống, thì thầm vào bên tai cô: “Em đừng quên, em là mợ Trương đấy.”
Hoắc Tây nhìn chằm chằm vào chiếc tivi LCD.
Đôi mắt hơi đau, cô thấp giọng nói: “Một phút em cũng không dám quên.”
Cô làm sao có thể quên những thủ đoạn của Trương Sùng Quang. Cho nên từ khi biết Bạch Khởi qua đời, cô cũng chưa bao giờ ép buộc đòi ly hòn, mà giao quyền chủ động vào tay anh. Đợi anh chán ngấy, cảm thấy bên ngoài lắm trò vui, dĩ nhiên anh sẽ giải thoát cho cả hai.
Nhưng đã ba năm rồi mà cô vẫn chưa chờ được. Ngược lại tối nay, cô lại chờ được sự chiếm hữu mất kiếm soát của anh.
Hoắc Tây nói xong.
Trương Sùng Quang nhìn vào mắt cô từ sườn mặt, khoảng một phút sau anh mới đi vào phòng tắm.
Khi bước ra, anh đã thay một bộ đồ ngủ thật thoải mái.
Đêm đã khuya, Hoắc Tây tắt tivi chuấn bị đi ngủ nên mới đứng dậy khỏi sô pha. Điện thoại của
Trương Sùng Quang đổ chuông… Nhịp tim của anh bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.
Không ngờ anh lại thấy lo sợ, chính cô gái tên Tống Vận có được số của anh nên dây dưa không rõ.
Nhưng người gọi đến là Hoắc Trạch.
Sau khi nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nhõng nhẽo của Hoắc Miên Miên: “Bố, con không ngủ được, bố kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe được không?”
Nghe giọng nói của con gái nhỏ, cả người của Trương Sùng Quang mềm nhũn ra.
Anh tựa vào đầu giường, tiện tay cầm một cuốn truyện cổ tích lên: “Còn kể chuyện trước khi ngủ à? Giờ đã là mấy giờ rồi?”
Hoắc Miên Miên không ngừng mè nheo, nói mình không ngủ được.
Bổ dịu dàng kể chuyện cho cô bé nghe, giọng trầm khàn dễ nghe. Thỉnh thoảng anh ngước mắt nhìn Hoắc Tây, giọng nói và ánh mắt ít nhiều cũng mang vẻ tán tỉnh.
Hoắc Tây đế lại không gian cho anh, còn mình đi vào nhà tắm dọn dẹp. Người giúp việc trong nhà không có ở đây, bình thường đều là cô làm những chuyện này. Trên sàn nhà tắm có áo sơ mi và quần tây mà Trương Trùng Quang đã cởi
ra. Cô nhặt từng thứ một lên, cho vào túi giặt khô để ngày mai gửi đi giặt khô. Bỗng nhiên cô thấy vết son môi trên áo sơ mi trắng.
Không phải một dấu môi hoàn chỉnh.
Mà là một vệt mờ màu đỏ cam, giống như đã lau đi trong thời gian dài… Ngón tay của Hoắc Tây khẽ siết chặt, cô đang nghĩ xem trong tình hình thế nào mới lưu lại dấu vết này.
Tinh cảm giữa cô và anh không được tốt, nhưng cũng không nên vào lúc anh chiếm được mình xong lại ra ngoài tìm phụ nữ.
Hoắc Tây đi về phía phòng ngủ và nhìn anh.
Cuối cùng Trương Sùng Quang đã không nhịn nổi rồi nữa à? Cuối cùng đã thấy bên ngoài thú vị hơn nhiều rồi ư?
Cô cất túi giặt khô, đứng dậy, chậm rãi rửa tay rồi trở về phòng ngủ. Mất một lúc Trương Sùng Quang mới dỗ Hoắc Miên Miên ngủ. Anh thấy Hoắc Tây đi tới thì giọng nhẹ nhàng nói: “Anh đã hứa với bé con, ngày mai đưa hai chị em đi học. Ngày mai đưa tụi nhỏ xong, anh đưa em tới văn phòng luật.”
Hoắc Tây đáp ừ rồi gật đầu.
Cô nhấc chiếc chăn mỏng lên và nằm bên cạnh. Trương Trùng Quang ngửi thấy hương thơm trên người cô, suy nghĩ thất thường định sán lại
gần…
Hoắc Tây nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Đêm nay cảnh Thuỵ tìm gái cho anh à?”
Trương Sùng Quang ngây người.
Trước giờ Hoắc Tây không phải người thích che giấu này kia, cô dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Lúc dọn dẹp, em phát hiện trên cổ áo sơ mi có một vết son, chắc chắn không phải do bất cấn cọ vào, cũng không phải ai đó bất ngờ đùa ác ý đâu nhỉ.”
Không có sự đồng ý của Trương Sùng Quang thì sao sẽ có dấu vết này chứ.
Nói trắng ra thì anh và người phụ nữ nào đó đã có tiếp xúc da thịt nhất định.
Trương Sùng Quang biết tính tình của Hoắc Tây.
Nếu cô biết sự tồn tại của Tống Vận, biết sau khi anh say đã về chung cư của cô ta, nhận lầm người ta rồi ôm hôn và sờ mó các kiểu, chắc chắn cô sẽ đòi ly hôn với anh.
Đàn ông đều không ngốc, lúc nãy ai mà thừa nhận chứ.
Đối mặt với câu chất vấn của Hoắc Tây, câu trả lời của Trương Sùng Quang là tắt đèn, nằm xuống nhìn khoảng không u ám phía trên, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thuỵ không tìm gái cho anh, có
lẽ do uống nhiều nên ai đó đã cố tình cọ trúng áo sơ mi của anh thôi. Đám người kia thích xem anh náo nhiệt, đúng là ngày càng không ra thế thống gì mà.”
Anh nói cực kỳ kín kẽ.
Trương Sùng Quang đoán rằng Hoắc Tây sẽ không hỏi cảnh Thuỵ. Ngay cả khi cô nhận ra điều gì đó, cô cũng không bận tâm làm người phụ nữ ghen tuông vì cô không còn yêu anh nữa.
Trương Sùng Quang chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng cảm thấy buồn bã.
Hoắc Tây không hỏi nữa, chỉ trở mình quay lưng lại với anh. Trương Sùng Quang quay qua theo, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ đằng sau rồi thấp giọng hỏi: “Em giận à? Em rõ ràng biết ngoài em ra, anh không còn người phụ nữ nào khác.”
Trong bóng tối, Hoắc Tây thản nhiên đáp: “Chúng ta ngủ thôi.”
Trương Sùng Quang không lên tiếng, bàn tay ôm lấy vòng eo cô chậm rãi di chuyển…
Lúc này, hơi thở của Hoắc Tây có vẻ rối loạn…
Cô cho rằng anh sẽ lại muốn thêm lần nữa, nhưng Trương Sùng Quang chỉ vuốt vẻ cô chứ không có ý tiến thêm một bước nữa… Sau đó
Hoắc Tây ngủ thiếp đi.
Trương Sùng Quang mãi chưa ngủ được.
Anh cảm nhận Hoắc Tây, nhớ tới sự cố tối nay, anh không biết những người đàn ông khác trải qua chuyện tương tự thì sẽ giải thích với bà xã của mình thế nào. Anh chỉ biết trong lòng mình đầy áy náy và bất an, còn có một chút chán ghét bản thân. Cho dù khi đó anh uổng say và nhận nhầm người, nhưng lúc đó anh thật sự nảy sinh dục vọng mãnh liệt với một cơ thể khác.
Điếm này khiến Trương Sùng Quang không thể chấp nhận đươc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK