Tiếu Bạch chỉ ở đó một lần, là do anh ta cầu xin chị gái của mình rất lâu mới dẫn anh ta đi đến đó, đêm ấy tình cảm mãnh liệt, sau đó anh ta còn chụp mấy chục tấm ảnh và dày công chọn lọc khung chín ô để chia sẻ cho fan.
Đương nhiên là chị gái cũng không chia sẻ ra ngoài.
Hình ảnh của anh ta trong giới giải trí là một cậu ấm với gia cảnh giàu có.
Lúc này Tiếu Bạch không tin.
Vì ghen tị nên khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười: "Được, tôi nhất định đến đúng hẹn.”
Nói chuyện với người như vậy chắc chắn là tự hạ thấp bản thân.
Khương Lan Thính lập tức cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại thì Hoắc Kiều từ trong phòng tắm bước ra, vì đang ở nơi riêng tư nên cô cũng không giả vờ thay quần áo, chỉ mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, buông thõng trên cơ thể mảnh mai.
Khương Lan Thính nhìn cô chằm chằm, đặt di động xuống, thản nhiên nói: "Có điện thoại của em.”
Hoắc Kiều cũng không nghĩ nhiều.
Cô đi tới cầm di động lên xem, quả nhiên là Tiếu Bạch gọi tới, thời gian cuộc gọi dài hai phút ba giây.
Cô ngước mắt lên, hơi kinh ngạc nói: "Anh nghe điện thoại à?”
Khương Lan Thính không phủ nhận, gật đầu: "Nghe!”
Nói xong, anh đi đến quầy bar nhỏ lấy nước đưa cho cô, nói rất tự nhiên: "Lần sau khi nhận kịch bản thì tốt nhất là đưa cho anh xem qua! Sự thật chứng minh, tầm nhìn khi nhận kịch bản của em không được tốt lắm, tối nay vị Tiếu Bạch này còn phải nói chuyện rõ ràng về kịch bản với em."
Hoắc Kiều: “...”
Đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, Khương Lan Thính nghe vậy lập tức mở cửa đẩy xe thức ăn vào.
Ngoài ý muốn của Hoắc Kiều.
Anh cũng chưa ăn cơm, hai người ngồi trong phòng ăn cơm, Tiểu Khương Sanh đang bò và chơi ở ngay trên thảm, bố đưa cho đứa bé vài món đồ chơi, đứa bé có thể chơi cả ngày.
Hoắc Kiều thật sự đói bụng.
Sau khi cô ăn no được khoảng sáu phần thì dừng lại hỏi anh: "Sao anh không ăn cơm trước?”
Khương Lan Thính ăn rất ngon lành nhưng dáng ăn lại vô cùng tao nhã.
Anh cười khẽ: "Anh muốn ăn với em!”
Hoắc Kiều nghĩ đến cảnh tượng mãnh liệt đó, cô liếc anh một cái, nhỏ giọng mắng: "Anh không sợ bị hạ đường huyết à.”
Khương Lan Thính nở nụ cười.
Đôi mắt đen của anh sáng ngời, vẫn luôn nhìn cô...
Chạng vạng tối, Tiểu Khương Sanh lại uống sữa và ăn bữa phụ.
Khương Lan Thính dỗ đứa bé ngủ xong thì lập tức đi tới ôm lấy Hoắc Kiều. Hoắc Kiều còn đang xem kịch bản nên giật mình, cô tự nhiên ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Đợi đến tối đi.”
“Không đợi được nữa!”
Khương Lan Thính chạm mũi mình vào chóp mũi cô, thân mật cọ nhẹ.
Cái cảm giác thịt chạm thịt này, lại liên tưởng đến chuyện chút nữa sẽ xảy ra là ai cũng đều có cảm giác, Hoắc Kiều cũng không giả vờ nữa.
Được rồi, để tối nay xem kịch bản tiếp vậy.
Lần này Tiểu Khương Sanh không tỉnh dậy giữa chừng, Khương Lan Thính bị cấm dục trong một thời gian dài nên làm đến ba lần liên tiếp.
Mây mưa kết thúc.
Lúc này đã là bảy giờ tối, ánh đèn neon của thành phố xuyên qua cửa sổ sát sàn, dần dần nhuộm phòng ngủ thành những ngôi sao nhỏ, mang theo một ít vẻ kiều diễm.
Hoắc Kiều cực kỳ mệt mỏi, không có sức lực xem kịch bản nên dứt khoát ôm con trai ngủ.