Ôn Noãn ngẩn ra, cảm thấy rất bất ngờ. Hoäc Minh Châu? Cô ấy cũng đang ở bệnh viện này?
Ôn Noãn khẽ nâng mí mắt, nhìn thấy dưới ánh trăng là một cặp tình nhân đang dính lấy nhau, ôm nhau hôn môi khó tách rời.
Cố Trường Khanh ôm hông của vợ chưa cưới, hai tay đỡ mặt cô ấy, nâng niu tựa như trân bảo.
Hăn là người hay nóng giận, nhưng lại dỗ Hoặc Minh Châu như dỗ con nít: "Tối nay chỉ một chút thôi! Em nên ngủ rồi."
Hoắc Minh Châu ôm lấy cổ hắn, ánh mắt thanh thuần câu dẫn hản: "Cố Trường Khanh, chúng ta cũng đính hôn rồi, khi nào anh sẽ làm chuyện đó với em?"
Cố Trường Khanh đang định trả lời qua loa lấy lệ nhưng khóe mắt lại phát hiện Ôn Noãn đứng trong góc.
Ôn Noãn đứng ở chỗ hành lang, không biết thưởng thức màn này bao lâu rồi.
Bỗng nhiên Cố Trường Khanh đè Hoắc Minh Châu ở trước ngực mình, hắn không muốn cô ấy phát hiện Ôn Noãn.
Mà chính bản thân hắn đang chăm chú nhìn Ôn Noãn.
Việc Ôn Noãn được cứu là điều hắn không nghĩ tới, vốn dĩ hẳn đã quyết định hy sinh cô nhưng không nghĩ tới mệnh Ôn Noãn lại tốt như vậy, có thể trở về nguyên vẹn.
Sao Hoäc Minh Châu biết được suy nghĩ của Cố Trường Khanh?
Cô ấy vẫn đang đắm chìm trong nhu tình mật ý, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lướt đi trên ngực chồng chưa cưới, nhỏ giọng thúc giục: "Cố Trường Khanh, anh còn đang chờ cái gì?"
Cố Trường Khanh trống rỗng đáp một tiếng.
Hắn muốn nhìn phản ứng của Ôn Noãn nhưng cô chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi…
Trong lòng Cố Trường Khanh trở nên căng thẳng.
Ôn Noãn đã từng yêu hắn như vậy, nếu hắn có chút không vui nào thì cô cũng sẽ khó chịu theo hẳn, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ hẳn vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ hắn định “làm” với người khác, nội tâm cô cũng không hề lay chuyển!
Hắn không tin… Không tin Ôn Noãn không có cảm giác gì!
"Thật sự muốn?"
Âm thanh của Cố Trường Khanh rất hờ hững.
Kế đó hẳn nhẹ nhàng níu mái tóc dài của người con gái trong ngực rồi cúi đầu, cùng cô ấy hôn nhau điên cưồng…
Hẳn vừa vội vã vừa tàn nhắn.
Hoäc Minh Châu không chịu nổi nên nhẹ
nhàng đấm vai hắn mấy cái, oán giận: "Cố Trường Khanh, anh sao vậy?”
Cố Trường Khanh ngừng lại.
Ánh mắt hẳn thâm thúy, đáy mắt là phiền muộn chẳng thể tiêu tan.
Hăn bỗng ôm lấy Hoäc Minh Châu đi về phía phòng bệnh VIP, Hoăc Minh Châu xấu hổ tựa trên vai hẳn, nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự muốn em?"
Cố Trường Khanh khẽ 'ừ một tiếng.
Lúc hắn xoay người tiến vào hành lang phòng bệnh, khóe mắt hắn liếc qua liếc lại, Ôn Noãn đã sớm đi từ lâu.
Con ngươi Cố Trường Khanh trở nên ảm đạm.
Trở lại phòng bệnh tư nhân, lần đầu tiên hẳn và Hoắc Minh Châu phát sinh quan hệ. Tuy Hoäc Minh Châu rất ngượng ngùng nhưng lại lớn gan, Cố Trường Khanh cũng không thể nói hoàn toàn không có tí hưởng thụ nào, chỉ là… Chung quy vẫn thiếu gì đói
Lúc kết thúc đã là rạng sáng.
Cố Trường Khanh ngồi trên ghế gõ tại sân thượng, trên bàn tròn nhỏ có một hộp thuốc lá, hẳn đã rút bốn năm điếu.
Rõ ràng hẳn đã có được tất cả mọi thứ, vợ chưa cưới kiều diễm, tài nguyên phía mang theo vô số lợi ích, hơn nữa cơ thể mới vừa được thỏa mãn nhưng đáy lòng hẳn lại trống rỗng.
Hắn không quên được ánh mắt của Ôn Noãn: Đùa cợt, không quan tâm!
Một đôi tay mềm mại ôm lấy hắn từ sau lưng.
Hoäc Minh Châu dán lên lưng hẳn, dịu dàng. hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Trường Khanh bóp rơi điếu thuốc, kéo vị hôn thê vào trong ngực, hắn nói nhỏ bên tai cô ấy: "Minh Châu, không có ai tốt hơn em."
Hoắc Minh Châu dán trong ngực hắn, kéo. bàn tay hắn qua: "Anh phải đối tốt với em một chút, có biết không? Phải vĩnh viễn yêu em, chiều chuộng eml"