Lục Huân không dám nói ra, còn run rẩy trong lòng cậu.
Đã lâu rồi họ chưa…
Lục Thước lại hôn cô, vừa hôn vừa thấp giọng dỗ dành: “Bế em vào phòng nhé?”
Trời còn chưa tối, Lục Huân cảm thấy áp lực rất lớn, cô đặt tay lên vai cậu, thỏ thẻ: “Đợi… Trời tối!”
Nói xong cô thật sự không chịu nổi, khóe mắt ướt át.
Đương nhiên Lục Thước biết, nhưng cậu không nhịn được, nhẹ nhàng bế cô lên đi thẳng đến phòng ngủ.
Cậu đã từng đến đây một lần, ngựa quen đường cũ.
Phòng ngủ của Lục Huân có màu hồng phấn, rất thiếu nữ. Ga giường thoang thoảng mùi hương của cô, trong không gian riêng tư không ai có thế quấy fây như vậy, Lục Thước cảm thấy mình có thể yêu thương cô.
Cậu cởi cúc áo của cô, Lục Huân phản kháng yếu ớt.
“Lục Thước!”
Lục Thước ngậm lấy môi cô, dịu dàng hôn
cô.
Dù trước đây bọn họ đã từng quan hệ nhiều lần, nhưng lần này lại khác, ở một khía cạnh nào đó, đây là lần đầu tiên của họ, Lục Thước rất thận trọng và muốn cho cô trải nghiệm tốt.
Từ hoàng hôn đến tối, cậu lấy lòng cô, khiến cô run rấy trong vòng tay cậu hết lần này đến lần khác.
Sau đó, Lục Huân vừa khóc vừa hét lên.
Lục Thước dịu dàng hôn cô, dỗ dành: “Được rồi! Không chạm vào em nữa.”
Cậu ôm cô đi tắm, rồi ôm về phòng ngủ.
Lục Thước thấy nóng, người trần trụi, Lục Huân mặc sơ mi trắng nằm trong lòng cậu ngủ… Một sợi tóc đen rơi lên người cậu, khiến cậu có phần ngứa ngáy.
Lục Thước châm điếu thuốc, chỉ hút một nửa.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Huân, cô ngủ một lát liền tỉnh lại, đưa tay đấy cậu: “Em hơi đói.”
Lục Thước chạm vào bụng cô.
Cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, ánh mắt tối sầm lại, Lục Huân sợ cậu lại muốn làm thì thấp giọng nói muốn ăn cơm.
Lục Thước cười.
Cậu hôn cô: “Đế anh rán mấy cái xúc xích! Với xào vài món vậy.”
Cậu rời giường mặc quần, thuận tay tròng áo len lên, cúi người hôn cô, cô vòng tay qua cố cậu: “Trong bếp có lò nướng, em muốn ăn bánh ngọt.”
Lục Thước cười nói: “Được, anh sẽ nướng cho em.”
Trước đây khi ở bên nhau, cậu yêu cô, hiện giờ hai người chân chính ở bên nhau, cậu đối xử với cô còn tốt hơn.
Lục Thước vào phòng bếp, lấy bột mì làm bánh ngọt nhỏ trước.
Sau khi cho vào lò, cậu liền bắt đầu nấu cơm, cậu đã đi du học từ nhỏ, vậy nên nấu ăn rất giỏi.
Chưa đến nửa tiếng, cậu đã làm xong.
Bánh ngọt nhỏ còn làm từ khuôn con gấu nhỏ.
Lục Thước gọi Lục Huân ra ngoài, thấy cô không ra, cậu liền vào phòng ngủ tìm cô.
Lục Huân ngồi trên giường, trước mặt có mấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ và một hộp đựng trang sức, cô lật qua lật lại trên tay xem như báu vật.
Lục Thước bước vào, ngồi bên mép giường: “Đang xem gì thế?”
Mặt Lục Huân đỏ bừng, cô không chịu cho cậu xem.
Sao Lục Thước lại không biết, đây là quà gặp mặt của bổ mẹ cậu cho cô, mới có một chút tâm ý đã làm cho đứa nhỏ ngốc này cảm động rồi.
Cậu mở ra xem, sau đó hỏi cô: “Rất vui sao?”
Lục Huân là một đứa trẻ trung thực, cô thành thật gật đầu: “ừm, rất vui”
Cô không khỏi dựa vào vai Lục Thước, giọng nói mềm mại: “Lục Thước, em không ngờ mẹ anh lại dễ dàng chấp nhận em đến vậy.”
Lục Thước không nói gì, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lục Huân không đề cập đến những chuyện không vui, cô luôn là đứa trẻ rất biết ơn, dựa vào người Lục Thước nói về tương lai, vừa nói vừa cảm thấy rất vui vẻ.
Lục Thước hiếm khi thấy cô như vậy, cậu không khỏi cười khẽ, xoa đầu cô: “Có được anh lần nữa vui vậy sao?”
Cô cảm thấy cậu thật đáng ghét.
Rõ ràng hôm nay người tựa sói tựa hố chính là cậu, cậu luôn như vậy.
Lục Huân không chịu lên tiếng, nhưng chính tính tình nóng nảy như vậy, Lục Thước cũng cảm thây ngọt ngào.
Khi đi du học, bên cạnh cậu không thiếu con gái ưu tú, nhưng Lục Thước chưa từng nảy sinh tình yêu nam nữ với ai, sau này gặp được Lục Huân, cậu cũng muốn trả thù, mãi cho đến buông tay cô, cậu mới biết hóa ra không phải mình không thích phụ nữ, mà là cậu thích người như Lục Huân.
Nhu thuận ngoan ngoãn, nghe lời cậu.
Lục Thước biết chính mình có phần gia trưởng, thích đưa ra quyết định, nhưng Tiểu Huân không bận tâm, bọn họ ở bên nhau rất hòa hợp.
Cậu hôn cô một lát, rồi bảo cô đi ăn.
Lục Huân đỏ mặt muốn thay quần áo, Lục Thước lại nói: “Đã bật máy sưởi rồi, đi rửa mặt là được.”
Lúc ăn cơm, Lục Huân nhỏ giọng hỏi: “Anh không làm việc à?”
Ngày mai là ngày mồng mười tháng Giêng.
Dù sao đi nữa cậu cũng phải đến công ty, có nhiều việc như vậy, chắc anh sẽ bận rộn một thời gian.
Lục Thước xoa đầu cô: “Nếu không nỡ rời xa anh thì đến sổng với anh, anh muốn gặp em mỗi ngày.”
Lục Huân ăn cơm.
Giọng cô nhỏ nhẹ: “Hai ba ngày gặp một lần cũng được rồi!”
Lục Thước cười rộ lên, cảm thấy cô thật đáng yêu.
Cậu không ép buộc, dù sao bọn họ mới ở bên nhau, hơn nữa yêu đương nên giữ khoảng cách cũng tốt, đợi thêm hai ba tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, đến lúc đó mỗi ngày ở bên nhau.
Cơm nước xong, Lục Thước liền gọi điện thoại.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác gọi đến, có người chúc Tết, có người bàn chuyện công việc.
Nửa tiếng sau, cậu nhấc máy, là Hoắc Minh gọi đến.
“Cậu à… Vâng, cháu về với Tiểu Huân! Vâng, mai cháu đến công ty!”
“Buổi tối cháu sẽ dẫn Tiểu Huân đến!”
Lục Thước cúp máy.
Lục Huân ngồi xem phim trên ghế sô pha, cô chậm rãi hỏi: “Ngày mai đi chúc Tết sao?”
Lục Thước đáp: “Ừ! Cậu mời chúng ta sang ăn cơm!”
Lục Huân ồ lên một tiếng.
Cậu cúi xuống nhéo mũi nhỏ của cô: “Không phải em rất thích Hoắc Tây sao? Hai ngày nay chị ấy cũng ở nhà… Ngày mai mặc đẹp nhé.”
Lục Huân mềm mại đồng ý.
Lục Thước không thế chịu được cô như vậy, chỉ nhìn nghe đã thấy toàn thân nóng bừng, muốn bắt nạt cô.
Cậu ghé vào tai cô, thì thầm: “Chỗ đó có đau không?”
Gương mặt Lục Huân đỏ bừng, cô khẽ cắn môi đến nỗi suýt bật máu: “Không đau.”
Lục Thước thuận thế hôn cô…
Lục Huân không chịu làm với cậu trong phòng khách, nhưng Lục Thước lại quyết tâm làm trên sô pha một lần, dụ dỗ một hồ cô mới ậm ừ, ngồi trong lòng cậu mà khóc khe khẽ.
Cô càng như vậy, Lục Thước càng cầm thú.
Hai giờ sáng, cậu mới hoàn toàn tha cho cô, Lục Huân quay lưng nhỏ giọng mắng cậu không phải là người.
Lục Thước ôm bờ vai mỏng manh của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nửa năm không gặp, nếu chỉ hai ba lần liền hạ hỏa, đó vẫn còn là đàn ông sao?”
Lục Huân không thể nói lại cậu, cô im lặng.
Lục Thước lại cảm thấy thỏa mãn, cậu ôm cô, dỗ cô ngủ, đế cô gối vào lòng mình.
Nhìn cô bé nép mình trong lòng cậu, cậu thích cô không thế tả, Lục Huân nhỏ nhất trong nhà cậu, khi ôm thì mềm mại, nhưng có làm thế nào cũng không xấu…
Ngày hôm sau, Lục Thước dậy sớm, nấu hai bữa cho Lục Huân.
Cậu ăn đại cái gì đó ròi lái xe đến công ty, thư ký Phương đã đợi sẵn: “Tổng Giám đốc Lục, chúc mừng năm mới!”
Tâm trạng Lục Thước rất tốt.
Cậu ngồi vào bàn làm việc, lật tài liệu rồi nói: “Thông báo với mọi người, hôm nay ai đến công ty làm việc sẽ nhận được trợ cấp hai nghìn.”
Thư ký Phương nhìn sắc mặt cậu liền biết gần đây có chuyện vui.
Cô ta rất giỏi ăn nói: “Mọi người chắc chắn sẽ vui vẻ lây từ Tống Giám đổc Lục.”
Lục Thước mỉm cười, khóe miệng mang theo dịu dàng khó tỏ, cậu xem tài liệu một lúc, ngấng đầu: “Cô xem giúp tôi công ty nào tổ chức hôn lề tốt hơn, và cả tôi muốn đặt váy cưới ở Italy, sau đó cô liên lạc lại với Tiểu Huân.”
Thư ký Phương gật đầu: “Vâng, Tổng Giám
đốc Lục, tôi sẽ chú ý.”
Lục Thước ra hiệu cô ta ra ngoài, còn mình chuyên tâm xử lý tài liệu.
Đến giữa trưa máy bàn vang lên, cậu bắt máy, đầu dây bên kia là người cậu không ngờ đến
Tư An Nhiên.
Giọng nói của Tư An Nhiên mang theo mỏi mệt: “Lục Thước, anh muốn kết hôn với cô ta?”
Lục Thước hơi híp mắt, rất không vui, cậu không muốn Tư An Nhiên biết chuyện giữa cậu và Lục Huân, hơn nữa cậu đã sớm không còn quan hệ với Tư An Nhiên, cái gì nên bồi thường cũng đã cho, cô ta còn dây dưa làm gì?
Lục Thước cảnh cáo: “Tư An Nhiên, nếu tôi là cô, chuyện này sẽ dừng ở đây.”
Tư An Nhiên hơi kích động: “Vậy tình cảm của em thì sao? Lục Thước, em thích anh mấy năm, anh tính thế nào?”
Lục Thước vuốt trán, dựa lưng vào ghế.
“Tư An Nhiên, đó là chuyện của cô! Nếu cô nói thích tôi ngay từ đầu, tôi sẽ không hợp tác với cô, nếu chúng ta đều có trách nhiệm, vậy tại sao không chọn đường có lợi cho bản thân chứ?”
Cậu không thể hiếu nổi tư duy của Tư An Nhiên.
Cô ta không phải là nữ cường sao, dính đến tình cảm thì gần như mất lý trí.
Đối với người như vậy, Lục Thước chẳng những không nảy sinh tình cảm nam nữ, mà ngay cả quyền tôn trọng cơ bản, cậu cũng lười cho. Bằng lòng nói với cô ta mấy câu vô nghĩa chỉ vì nể mặt bậc cha chú thôi.
Tư An Nhiên im lặng, sau đó cúp máy.
Lục Thước ném điện thoại đi, sau đó cậu gọi thư ký thứ hai vào, dặn dò sau này không cần nhận điện thoại của Tư An Nhiên, thư ký thứ hai không nắm rõ thông tin, lúc ra ngoài gặp thư ký Phương thì kế lại một lần.
Cuối cùng cô ta hỏi: “Không phải cô Tư đính hôn với Tổng Giám đốc Lục của chúng ta sao?”
Thư ký Phương kéo thư ký thứ hai qua, nhỏ giọng: “Đấy là chuyện xưa rồi! Hiện giờ bạn gái của Tống Giám đốc Lục là Lục Huân… Đúng vậy, chính là nhà thiết kế đó, thanh mai trúc mã đó! Tôi nói cò nghe, bọn họ đã bàn chuyện kết hôn rồi, không còn chuyện của Tư An Nhiên nữa, từ giờ trở đi mở rộng tầm mắt đi, chớ làm Tống Giám đốc Lục mất vui.”
Thư ký thứ hai gật đầu, miệng cô ta rộng, chưa đến chiều đã nói chuyện này cho toàn thế giới biết.
Không ai không biết về Tổng Giám đốc của
Lục Thị.
Lục Thước không đặt Tư An Nhiên trong lòng, sau giờ chiều tan làm, cậu lái xe trở về đón Lục Huân.
Ban ngày Lục Huân ra ngoài mua quà cho các bậc cô chú.
Ôn Noãn được tặng chiếc khăn quàng cổ, còn của Hoắc Minh là một ống đựng bút san hô, trông rất tinh xảo.
Nhưng Lục Thước chỉ ngắm nhìn Lục Huân.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lông dê đỏ sẫm, điếm xuyến những quả anh đào nhỏ.
Trông nhỏ nhắn đáng yêu.
Lục Thước khoác áo cho cô, cúi đầu hôn: “Thật xinh đẹp!”
Lục Huân nắm tay cậu, khi ngồi lên xe, cô vẫn cảm thấy không chân thật, cô thật sự quang minh chính đại ở bên cậu, thậm chí còn được theo cậu đến thăm họ hàng.
Lục Thước thắt dây an toàn, thấy Lục Huân đang nhìn mình.
Cậu cười nhạt: “Sao vậy?”
Lục Huân nhẹ giọng nói: “Trước đây em chỉ có bố Liễu và mẹ Liễu, nhưng giờ đây em có rất
nhiều người thân khi ở bên anh.”
Lục Thước nghe xong có chút chua xót.
Lục Huân khi còn nhỏ quá bất hạnh, cậu còn bắt nạt cô, lớn lên anh vẫn bắt nạt cô.
Cậu ôm lấy cô, hồi lâu không cất lời.
Lục Huân ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, cô thì thầm: “Lục Thước, anh không cần phải áy náy, em đã quên hết những chuyện đó rồi”
Lục Thước cúi đầu: “Em cũng quên lần đầu tiên anh bắt nạt em sao? Anh vẫn nhớ, em khóc thảm thiết, còn cào xước lưng anh mà, anh chưa từng thấy cô bé nào sợ đau như em.”
Lục Huân đỏ bừng mặt.
Cậu thật vô liêm sỉ, chuyên gia thích đem những chuyện này trêu chọc cô.
Nhưng cô không nỡ tức giận với cậu.
Dáng vẻ lúng túng của cô, Lục Thước đặc biệt thích, chẳng những không kiềm chế mà còn ghé vào tai cô vài câu, Lục Huân tức giận liền phản bác: “Không phải lần đó anh chỉ làm hai phút? Em còn chưa nói gì đâu!”
Lục Thước:…
Hồi lâu, cậu nhẹ nhàng nghiến răng: “Lần đầu của đàn ông rất ngắn.”
“Em không biết! Em cũng không thử với
người khác, có lẽ anh nói dối!”
Lục Huân nói xong, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Lục Thước bỗng nhiên cười nhẹ, cậu cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lại mạnh miệng, buổi tối làm em khóc cũng khóc không được.”
“Lưu manh!”
Lục Huân mất tự nhiên quay mặt đi.
Lục Thước khởi động xe, lái xe một lát thì trả lại nợ cũ cho cô: “Đúng rồi, lần này chúng ta ở bên nhau, em phải giữ khoảng cách với Diệp Bạch! Bây giờ em cũng được coi như là phụ nữ có chồng.”
Thật ra không cần cậu nói, Lục Huân cũng sẽ giữ khoảng cách với Diệp Bạch.
Nhưng cô cảm thấy có lỗi với Diệp Bạch, anh ấy chưa từng cưỡng ép cô, nhưng cô vẫn khiến anh ấy thất vọng rồi.
Cô ở bên Lục Thước, Diệp Bạch đã từng hỏi cô: “Cậu ta đáng giá đế em quay lại sao?”
Lục Huân không biết có đáng giá hay không, cô chỉ biết đêm đó ở thành cổ thành phố c, tuyết rơi đầy trời, cậu nâng mặt cô, hôn cô, lúc đó cô liền biết mình không thể kháng cự.
Lục Thước muốn cô, cô cũng khao khát Lục Thước.
Lục Huân không nói nhiều về Diệp Bạch, tuy rằng cô đã ở bên Lục Thước, nhưng Diệp Bạch vẫn rất quan trọng trong lòng cô, anh giống như người thân vậy.
Lục Thước cảm thấy chán ghét..
Nhưng có một số việc, ngay cả bạn đời, cũng không nên can thiệp quá nhiều.
Cậu chỉ cầm tay Lục Huân, thầm nghĩ ngực bự Âu Mỹ thì về Âu Mỹ của anh ta đi!
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce đen chậm rãi tiến vào biệt thự.
Hoắc Minh đã đợi ở bãi đỗ xe, khi xe dừng lại, cậu liền mở cửa xe, Lục Huân ngại ngùng.
Cậu của Lục Thước đẹp trai quá!
Cô đưa quà và gọi ‘cậu’ theo Lục Thước.
Hoắc Minh vổ nhẹ vai cô, mỉm cười với Lục Thước: “Sáng sớm mẹ cháu đã gọi đến, bảo cậu với mợ chuẩn bị bao lì xì lớn, còn nói không thể chậm trễ vị khách nhỏ được!”
Lục Thước lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh nhìn vào trong biệt thự, nhẹ giọng nói: “Không thế đế mợ cháu thấy, bây giờ mợ ấy quản cậu chặt lắm! Ha, đàn ông đẹp trai quá cũng không phải chuyện tốt đâu, vợ cực kỳ quan tâm, làm đàn ông tốt khó lắm!”
Lục Thước chỉ nghe vậy.
Cậu của Lục Thước là người khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì phàn nàn mợ quản chặt, đó là cậu ép mợ quản mình mà?
Lục Huân lại cho là thật.
Cô nghĩ thầm, sau này cô cho Lục Thước hút thuốc tự do, nhưng với điều kiện là cậu phải có chừng mực.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, Lục Thước không khỏi sờ đầu cô: “Nghĩ gì thế! Cậu nói thì em nghe một nửa thôi!”
Lục Huân hơi xấu hổ.
Đúng lúc này Hoắc Táy bước ra, theo sau cô còn có một người, vậy mà là Trương Sùng Quang.
Lục Thước sửng sốt.
Trươnq Sùnq Quanq trở về ăn Tết?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK