Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm.
Hoắc Tây tỉnh lại, Trương Sùng Quang đã rời giường, có một chiếc hộp tinh xảo.
Cô ngồi dậy, cầm nó lên và mở ra.
Đó là một chiếc dây chuyền kim cương tinh xảo với kiểu dáng đơn giản, là kiểu dáng mà Hoắc Tây thường thích đeo. Cô biết là Trương Sùng Quang tặng. Để lấy lòng cô, là vì… đã làm chuyện chuyên tâm ư?
Hoắc Tây lặng lẽ nhìn nó hồi lâu rồi đóng hộp lại và đặt lên bàn cạnh giường ngủ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay quần áo, trang điếm nhẹ rồi đi xuống lầu.
Người giúp việc trong nhà đã trở lại, ai nấy đều đang bận rộn. Bữa sáng cũng đã làm xong, bày trên bàn rất thịnh soạn. Trong bình hoa giữa bàn còn cắm hoa hồng xanh, là loại rất hiếm, chuyên vận chuyển bằng đường không từ nước ngoài về chỉ vì Hoắc Tây thích.
Trương Sùng Quang ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ở đầu bàn ăn, cúi đầu xem báo.
Nghe người giúp việc gọi mợ chủ, anh ngước mắt lên và nhẹ nhàng nói: “Em mau qua đây ăn sáng đi, lát nữa còn phải đón Miên Miên và Duệ
Duệ đi học.”
Hoắc Tây bước tới, ngồi xuống.
Một ly sữa nóng được đưa tới cho cô, Hoắc Tây ngẩng đầu lên nói: “Tôi thích uống sữa bò lạnh.”
Trương Sùng Quang không đồng ý: “Uống lạnh sẽ gây ra chứng đau bụng kinh.”
Chuyện riêng tư thế này, cô không thích nói trước mặt người giúp việc nên đành cúi đầu uống một nửa ly sữa và không nói tiếp nữa.
Trương Sùng Quang nhìn cô một lúc, hơi mím môi, trước đây Hoắc Tây không như vậy.
Lúc trước cô thích tán gầu với anh, nói về những vụ án trong văn phòng luật, cũng sẽ bám lấy anh đến đêm đế tận hưởng sự riêng tư của hai người… nào có lạnh lùng như bây giờ.
Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Tây ngồi lên xe của Trương Sùng Quang.
Trên đường đi, cô liên tục gọi điện, là khách hàng của cô và họ đang bàn về vụ án.
Cho nên hai người không có cơ hội trò chuyện.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở bãi đậu xe của Hoắc Trạch. Hoắc Miên Miên và Tiểu Trương Duệ đã đeo balo từ nãy giờ, thò đầu ra chờ, Hoắc Minh đứng bên cạnh.
Khi xe dừng lại, hai đứa trẻ lập tức chui vào
xe.
Trương Sùng Quang xuống xe chào hỏi Hoắc Minh: “Bố, mấy hôm nay làm phiền bố mẹ rồi.”
Hoắc Minh đứng dưới ánh nắng mai, vẫn điển trai như thời còn trẻ.
Ông phủi sương sớm trên nóc chiếc RV đen, mỉm cười: “Bố đã bảo Miên Miên và Duệ Duệ ở chỗ bố mẹ, bố mẹ con vẫn còn trẻ, có thể giúp trông con nít để dành thế giới riêng cho hai đứa mà hai đứa cứ không chịu… Sao vậy? Bây giờ chăm sóc được vài hôm rồi, con còn khách sáo với bố mẹ à?”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Làm gì có bổ ạ… Qua vài hôm, con đưa tụi nhỏ về ăn cơm.”
Hoắc Minh vỗ vai anh: “Được rồi. Đúng rồi Sùng Quang, con xem kỹ dự án bên Quang Điện đi, lợi nhuận lớn thế này ai cũng đỏ mắt, nhớ trông chặt vào.”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Dạ, bố yên tâm, con sẽ cẩn thận.”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã đến lúc phải đi rồi, nếu không Miên Miên bị trễ lại sẽ quậy con cho xem. Tính tình của con bé nóng nảy, ngày càng không dễ chọc.”
Hoắc Minh lùi ra sau vài bước để anh đi.
Hoắc Tây hạ cửa sổ xe xuống và vẫy tay với bổ mình: “Con đi đây.”
Hoắc Minh vừa cười vừa mắng: “Ranh con này, ở trên xe cũng không xuống nói vài câu, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
Lúc này, Trương Sùng Quang đã ngồi lên xe.
Hoắc Tây nhẹ nhàng tựa vào vai anh, chớp mắt nhìn bố mình: “Bổ, bố nói không sai chút nào.”
Hoắc Minh ghét bỏ đuối họ đi.
Cửa số xe được kéo lên.
Trước khi khởi động xe, Trương Sùng Quang nghiêng người cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình. Hoắc Tây chậm rãi rút tay về, anh nhìn gương mặt cô rồi khẽ nói: “Lợi dụng xong rồi bỏ à? Lúc nãy không phải show ân ái trước mặt bố đấy sao?”
Hoắc Tây cười giả lả: “Không phải anh cũng phổi hợp à?”
Trương Sùng Quang không nói gì thêm, dù sao trên xe còn hai đứa nhỏ, họ không thể cãi cọ trước mặt bọn trẻ.
Anh đưa hai con tới trường rồi đưa Hoắc Tây đến văn phòng luật.
Xe dừng lại, Trương Sùng Quang kéo cô lại, nói: “Tối nay anh có tiệc xã giao với Cục Đất đai và Tài nguyên, không thể tới đón con. Em đón bọn trẻ, đưa tụi nhỏ ra ngoài ăn chút gì đó, anh xong tiệc thì tới đón mấy mẹ con.”
Hoắc Tây gật đầu: “Được. Nếu anh xã giao muộn quá thì không cần đón tụi em, em lái xe qua.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi tối sầm.
Anh nghĩ ngợi, vẫn giải thích với cô: “Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, tin anh đi.”
Hoắc Tây chỉ mỉm cười.
Người đàn ông có làm chuyện gì hay không, là vợ anh, sao cô không cảm nhận được kia chứ?
Nếu không làm gì cả, Trương Sùng Quang sẽ không bao giờ nhấn mạnh không có chuyện gì nhiều lần như vậy. Với tính cách của người đàn ông này, anh sẽ bực bội lên tiếng: “Em có phiền không thế? Chuyện không có thì em bảo anh phải thừa nhận thế nào đây?”
Cô xuống xe và rời đi. Chẳng mấy chốc, trợ lý đã tới đón, cả hai cùng thảo luận về vụ án.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô.
Có lẽ đây mới là cuộc sống mà Hoắc Tây mong muốn.
Miên Miên là sự cổ, Duệ Duệ cũng vì Miên Miên mà sinh ra… Cô đã không còn tình cảm với anh từ lâu, ở chung với anh ngoài trách nhiệm thì chỉ có sự cam chịu.
Có lẽ cô đang nhẫn nại, nhưng lại không thấy được sự đau khố của anh.
Trương Sùng Quang có rất nhiều việc phải giải quyết, nhưng anh vẫn ngồi trong xe, lặng lẽ hút hai điếu thuốc… xem xét cuộc hôn nhân giữa mình và Hoắc Tây.
Lúc chín giờ rưỡi, thư ký của anh gọi điện tới giục anh về công ty.
Trương Sùng Quang bận cả ngày.
Tám giờ tối, anh đưa nữ thư ký tới cuộc hẹn với Cục Đất đai và Tài Nguyên. Họ đang bàn đến mảnh đất dành cho dự án Quang Điện… Trương Sùng Quang đã nói không dưới bảy tám lần, cuối cùng đêm nay sẽ xác nhận việc đó.
Tại khách sạn sang trọng của thành phố B, một phòng VIP có sức chứa bốn mươi người.
Lúc Trương Sùng Quang tới, người cũng đã có mặt gần đầy đủ. Họ đẩy cửa vào, đang chơi trò gì đó và cười đùa vui vẻ: “Tống giám đốc Trương đến muộn, phải tự phạt ba ly.”
ông ta vừa nói vừa rót ba ly.
Trương Sùng Quang rất sảng khoái, liên tục uống ba ly rượu trắng nhỏ mà không hề đỏ mặt: “Xin lỗi, xin lỗi. Tới muộn thì đáng phạt, bây giờ Cục trưởng Lương bớt giận chưa?”
Người kia vỗ vai anh, không làm khó anh nữa.
Tuy nói rằng Trương Sùng Quang chỉ ông ta làm việc, nhưng nhà họ Hoắc, nhà họ Lục, cộng thêm Trương Sùng Quang này ởthành phố B, có mấy ai mà không nế mặt. Người thông minh đều biết thấy vậy thì dừng.
Họ Lương kia cười ha ha: “Tống giám đốc Trương tửu lượng tốt. Mau ngòi xuống nào.”
Ông ta nhiệt tình giới thiệu: “Hôm nay, trừ Tiểu Lưu, Tiểu Vương trong đơn vị chúng tôi ra, còn có vài tiếu hoa đán bên đài truyền hình, đều là những cô gái nhỏ khiến người khác phải thương hoa tiếc ngọc… Tổng giám đốc Trương làm quen thử xem.”
Trương Sùng Quang đã thấy mấy chuyện treo đầu dê bán thịt chó này nhiều rồi.
Họ Lương kia muốn tâng bốc ai, chính mình cũng không tiện ra mặt nên mượn tay doanh nhân để làm.
Quả thật có một người tên Lan Lan là người
tình của ông ta.
Cô gái nhỏ có diện mạo ưa nhìn, vẻ ngoài thuộc kiểu trong sáng và ngọt ngào, ngượng ngùng nâng ly gọi Trương Sùng Quang là Tống giám đốc Trương, muốn kính anh một ly. Trương Sùng Quang nể mặt ông ta nên cũng không tiện xúc phạm nên nhận ly rượu này. Sau này phải làm thế nào, trong lòng anh tự có tính toán.
Lan Lan uống xong một ly, ánh mắt trong veo, còn nháy mắt lại với tên họ Lương.
Tâm trạng của cục trưởng Lương rất tốt, ông ta nói: “Chúng ta không thể lạnh nhạt với một người đẹp khác, Tống Vận, MC của đài truyền hình.”
Ông ta nhắc đến đây, Trương Sùng Quang biết ngay không phải người ông ta bảo vệ.
Nhưng khi nhìn qua, anh lại giật mình.
Bận rộn cả ngày, anh dường như đã quên mất Tổng Vận. Nhưng bây giờ người này lại xuất hiện trước mặt anh, ngồi cạnh anh… nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến.
Trương Sùng Quang không thích phụ nữ đeo bám.
Hơn nữa, đêm qua là sự cố, anh cũng không thật sự coi cô ta là gì cả. Thế là thái độ khó tránh khỏi hơi lạnh lùng, thậm chí cũng không đứng
dậy… Cục trưởng Lương cứ tưởng anh không thích.
Bữa cơm này mất hai tiếng đồng hồ, Trương Sùng Quang tạm biệt trước.
Anh cấn trọng nói: “Thời gian không còn sớm, lần sau tôi sẽ đi uổng rượu với cục trưởng Lương.”
Cục trưởng Lương cũng không miễn cưỡng, đúng lúc cũng muốn đưa người đi.
Ra khỏi phòng VIP, ngọn đèn pha lê soi sáng khắp sàn, Trương Sùng Quang uổng rượu hai đêm liên tục nên hơi đau đầu. Anh nhẹ nhàng xoa trán, thư ký của anh lập tức bước tới, cung kính nói: “Tổng giám đốc Trương, anh có cần thuốc giải rượu không?”
“Thôi khỏi, đêm nay tôi không uống nhiều.”
Trương Sùng Quang thản nhiên đáp, đang định đi thì một giọng nữ vang lên sau lưng: “Tống giám đốc Trương.”
Nghe giọng nói này, anh biết ngay là Tống Vận.
Anh quay người nhìn cô ta.
Thư ký của anh vừa bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên là mấy. Lúc nãy, cô ấy cũng gặp trong phòng VIP, là MC không nổi tên Tống Vận có ý đồ với Tổng giám đốc Trương. Nhưng phụ nữ
kiểu này thì nhiều, cô ấy trước giờ không đế trong lòng.
Nhưng cô ấy không ngờ Tổng giám đốc Trương lại đế ý đến.
Thư ký sợ anh uống nhiều nên gây rối, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Không phải anh đi đón mợ chủ à?”
Trương Sùng Quang cụp mắt xuống: “Đúng. Tôi phải đi đón Hoắc Tây và bọn trẻ.”
Đang nói chuyện, Tống Vận đã đi tới trước mặt anh, cô ta nhìn Trương Sùng Quang với ánh mắt ngấn nước, cất giọng nhẹ nhàng: “Tống giám đốc Trương, chuyện tối qua là em không đúng, anh là người lớn đừng chấp nhặt kẻ dưới, được không?”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang thản nhiên: “Tôi không có hơi sức.”
Nói xong, anh đưa thư ký rời khỏi đây.
Tống Vận nhìn bóng lưng anh, một lúc lâu sau, cô ta khẽ mỉm cười.
Cô ta đã làm chuyện quá đáng thế này, mà Trương Sùng Quang cũng không phong sát và cũng gây khó dễ cô ta…
Đủ đế chứng minh tâm tư của anh đã dao động. Cô ta lăn lộn trong giới cũng được một thời gian rất dài, vẫn nắm rõ mồn một tâm lý của hạng
đàn ông này. Trừ khi anh đang không tìm thấy sự ấm áp bên vợ mình, nhưng do ngại với thân phận lại không muốn ly hôn.
Kiểu người đàn ông này cần người phụ nữ dịu dàng, chu đáo và không có tham vọng.
Tính toán cho anh, tôn trọng vợ chính.
Tống Vận nhẹ nhàng vén mái tóc dài của mình, quay mặt soi gương… Người trong gương có mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người cao gầy, cô ta thật sự rất giống ai đó.
Thứ mà người kia không muốn cho, cô ta sẵn lòng cho đi.
Một tháng tiếp theo, tình cảm của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây vẫn không mặn không nhạt như cũ.
Trước giờ cô không chủ động.
Trương Sùng Quang nhịn đã lâu sẽ tìm cơ hội đè cô xuống, vui vẻ làm vài lần… Sau đó cô cứ phải bôi ít thuốc, có lúc cô cũng nghĩ anh đã từng tuổi này rồi, có phải hưng phấn thái quá hay không.
Thời tiết nóng nhất vào cuối tháng tám.
Trương Sùng Quang đang ngồi trong văn phòng, cúi đầu xem báo cáo tài chính.
Thư ký gõ cửa và đưa một tập tài liệu vào:
“Tống giám đốc Trương, đây là danh sách hoạt động cho cuộc họp thường niên của công ty vào tuần tới. Anh xem qua còn chỉnh sửa gì không?”
Trước giờ mấy chuyện này đều do bộ phận PR làm, Trương Sùng Quang tuỳtiện lật xem qua.
Ánh mắt anh khựng lại, nhìn vào hạng mục MC, chỉ thấy cái tên viết trên đó rất quen thuộc: Tống Vận.
Trương Sùng Quang ngước mắt hỏi thư ký: “Là Tống Vận bên đài truyền hình thành phố B à?”
Thư ký nhìn sắc mặt của anh rồi gật đầu: “Phải.”
Trương Sùng Quang đặt tài liệu xuống, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút một điếu ra châm rồi nói nhỏ: “Nói với bộ phận PR đối người đi.”
Thư ký tỏ ra thoải mái và mỉm cười: “Dạ được, Tống giám đốc Trương.”
Cô ấy ôm tài liệu và đi ra ngoài, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói của Trương Sùng Quang: “Hay là thôi khỏi, cứ dùng cô ta đi.”
Thư ký rất ngạc nhiên, cô ấy quay người nhìn anh: “Nhưng Tống giám đốc Trương…”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang u ám: “Cứ làm theo lời tôi nói.”
Thư ký là thư ký của anh, cho dù là nói lại với Hoắc Tây cũng sẽ không nói ra tin đồn thất thiệt
mập mờ của Tổng Vận cho cô biết. Cô ấy chỉ đứng một vài giây rồi đi ra ngoài. Lúc rời đi, tóm lại cô ấy cảm thấy không đáng cho Hoắc Tây.
Đêm đó, Hoắc Tây về nhà khá muộn.
Cô mệt mỏi sau một ngày dài, vứt cặp táp lên ghế sô pha, ngồi xuống uống một ly nước.
Trên lầu vang lên tiếng nói chuyện của Trương Sùng Quang và bọn trẻ, Hoắc Tây hỏi người giúp việc: “Anh nhà tôi về lúc mấy giờ thế?”
Cô ấy mỉm cười: “ông chủ về nhà rất sớm.”
Hoắc Tây gật đầu.
Cô thấy một tấm thiệp mời trên bàn cà phê, trông có vẻ giống bản mẫu, phía trên chưa điền tên. Cô cầm lên xem, là buổi họp mặt thường niên kỷ niệm mười năm thành lập công ty của Trương Sùng Quang, tố chức khá long trọng, còn mời MC thành phố B và một số người nối tiếng tham dự.
Tình cảm của Hoắc Tây và anh rất bình thường, nhưng cô cũng đã chuẩn bị quà.
Cô cầm cặp táp lên, sờ vào một chiếc hộp bên trong, có một mảnh thuỷ tinh in lá phong trên đó.
Cây phong là lúc nhỏ cô và anh cùng nhau trồng.
Cô muốn tặng nó cho Trương Sùng Quang vào bữa tiệc thường niên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK