Nhìn thấy An Nhiên, mũi Lý Tư Ỷ cay cay: "Sao giờ cô mới tới!"
An Nhiên nhẹ nhàng ấn vào tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Uống nhiều như vậy, không sợ tổn hại đến cơ thể sao?"
"Không sợ! Dù sao cũng không có ai quan tâm đâu".
Lý Tư Ỷ nằm ngửa, nước mắt lưng tròng: “Hôn phu của tôi rất tài giỏi, nhưng người đó lại muốn một cuộc hôn nhân mở. An Nhiên, cô có biết hôn nhân mở là gì không?”
Lý Tư Ỷ bật cười lớn: “Nói trắng ra thì là mỗi người đều có việc riêng của mình. Tất nhiên, đứa trẻ phải là con ruột của người đó… những điều khác thì không cần quan tâm! Thật sự không tồi phải không? Tư tưởng phóng khoáng quá, có thắp đèn trời lên cũng không tìm được ai khác như vậy!"
Cô ấy bắt đầu khóc: “Vậy thì khác gì lão già khốn kiếp Cố Vân Phàm? An Nhiên… nói cho tôi biết, tôi thua kém cô ở chỗ nào. Tại sao tôi chỉ muốn một tình yêu trọn vẹn mà cũng khó như vậy, một người đầu tiên như vậy, hai người cũng như vậy!"
Cô ấy đang nói linh tinh, người giúp việc muốn ngăn cô ấy lại.
An Nhiên dịu giọng nói: “Chị xuống nấu một bát canh giải rượu cho cô ấy đi”.
Chị Vương định nói gì đó nhưng rồi lại thôi và đi xuống nhà.
An Nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng chạm vào lông mày Lý Tư Ỷ. An Nhiên biết cô ấy đã chịu rất nhiều uất ức. Kỳ thực thứ cô ấy quan tâm không phải vị hôn phu của mình mà là Cố Vân Phàm.
Nếu không, tại sao sau khi họ chia tay, cô ấy không bán quách nơi này đi và vẫn để chị Vương tiếp tục làm việc ở đây?
Có lẽ, trước khi Lý Tư Ỷ kết hôn, cô ấy vẫn đang đợi Cố Vân Phàm.
An Nhiên trầm giọng dịu dàng nói: “Có người gặp khó khăn ở phía trước, có người gặp khó khăn ở phía sau... Tư Ỷ, chuyện giữa cô và Cố tiên sinh đừng nhắc lại nữa, cô thật sự muốn kết hôn sao?”
"Tôi không biết nữa!"
Khóe mắt Lý Tư Ỷ rưng rưng nước mắt, cô ấy nói: “Những năm này tôi chỉ mải mê vui chơi, chẳng biết gì cả. An Nhiên, tôi không biết mình có thể làm gì nữa?”
An Nhiên cảm thấy Lý Tư Ỷ cũng giống như Trà Sữa ở nhà cô.
Cô nhẹ nhàng nói: "Cô còn trẻ và xinh đẹp".
Lý Tư Ỷ vừa khóc vừa cười: “An Nhiên, sao tôi chưa bao giờ thấy cô dịu dàng giống một người mẹ như vậy!”
An Nhiên cũng khẽ mỉm cười.
Kỳ thực chuyện của chính mình nhiều khi An Nhiên cũng không thể làm rõ được, vậy mà vẫn đi lo chuyện của người khác... Chỉ là những năm nay cô đều quan sát Lý Tư Ỷ, thực sự cảm thấy không đành lòng.
An Nhiên trước nay chưa bao giờ can thiệp vào mối quan hệ giữa giám đốc Cố và Lý Tư Ỷ.
Nhưng tối nay là ngoại lệ, trong lúc chị Vương đang chăm sóc Lý Tư Ỷ, An Nhiên xuống lầu gọi cho Cố Vân Phàm ở thành phố H: "Giám đốc Cố".
Đêm khuya nhưng Cố Vân Phàm vẫn còn thức.
Ông ta có chút bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ An Nhiên: "Sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì à?"
An Nhiên lắc đầu: "Không phải! Là cô Lý!"
An Nhiên cân nhắc lại câu từ rồi nói: “Cô ấy say rượu, tâm trạng không được tốt… Cuộc hôn nhân của cô ấy cũng không suôn sẻ. Giám đốc Cố, ông thực sự không thể xem xét lại sao?”
Hỏi xong, An Nhiên chợt cảm thấy khó chịu.
Cố Vân Phàm là cấp trên của cô, việc này thực sự đã vượt quá giới hạn của cô.
Bên kia điện thoại, Cố Vân Phàm im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “An Nhiên, ở tổng công ty thành phố H đang xảy ra nhiều vấn đề nghiêm trọng. Gần đây tôi đã đồng ý một thỏa thuận hôn nhân và chuẩn bị kết hôn để lấy lại cân bằng cho tình hình hiện tại rồi! Cũng có thể gọi là liên hôn”
"Giám đốc Cố!"
Giọng nói của An Nhiên trở nên vội vàng và lo lắng, đây là việc cô không ngờ tới...
Cô cảm thấy việc này rất khó khăn, không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cô Lý... có lẽ vẫn đang đợi ông".
Lần này, Cố Vân Phàm khá thẳng thắn.
Ông ta nói: “Ngày mai là đám cưới của tôi! An Nhiên, vì một số lý do mà tôi chưa nói với cô, cũng chưa phát thông báo tới chi nhánh công ty tại thành phố H! Nhưng nếu như cô ấy... cô nói với cô ấy đi, cũng coi như hai người chia tay mà nhiều người hạnh phúc?"
"Giám đốc Cố!"
An Nhiên cuối cùng không nhịn được nói: "Ông không thấy như vậy là tàn nhẫn với cô ấy sao?"
Đầu bên kia im lặng hồi lâu.
Lâu đến nỗi chân An Nhiên đứng lâu cũng đau nhức, câu trả lời của Cố Vân Phàm từ bên kia truyền đến, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Có lẽ vậy!"
Đầu dây bên kia cúp máy.
An Nhiên đứng trong phòng khách, toàn thân lạnh buốt, giám đốc Cố lại tàn nhẫn với Lý Tư Ỷ đến mức chọn ngày này để kết hôn, rốt cuộc Cố Vấn Phàm lúc này đang cảm thấy thế nào?
Cô ngước mắt lên và nhìn thấy Lý Tư Ỷ đang đứng giữa cầu thang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú im lặng, không biểu lộ cảm xúc.
"Tư Ỷ".
An Nhiên sợ cô ấy nghĩ không thông nên cất tiếng gọi, sau đó định lên lầu an ủi cô ấy nhưng phát hiện ra chân mình cứng ngắc đến nỗi không thể di chuyển nổi.
Lý Tư Ỷ dường như đã tỉnh táo.
Cô ấy khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nói: "Cảm ơn An Nhiên! Nhưng cô không cần phải cầu xin lão già đó cho tôi đâu... Ông ta sắp kết hôn phải không? Còn đặc biệt chọn ngày!"
An Nhiên không biết nên an ủi cô ấy thế nào.
Lý Tư Ỷ hất tung mái tóc dài, thản nhiên cười: "Đừng lo lắng, tôi đã nghĩ thông rồi. Tôi muốn là chính mình! Lễ đính hôn ngày mai bị hủy bỏ!"
Giọng cô ấy trầm hơn và có chút khàn khàn: “Tôi muốn đến thành phố H".
"Tư Ỷ".
Nụ cười của Lý Tư Ỷ tươi như hoa: “Tôi sẽ không phá hỏng đám cưới của ông ta. Tôi chỉ muốn đến xem, nhìn thấy Cố Vân Phàm bước vào lễ đường tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi sẽ không bao giờ liên quan gì đến Cố Vân Phàm nữa. Tương lai, cho dù có một ngày Cố Vân Phàm quỳ trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không nhìn ông ta nữa!”
Vừa nói, giọng cô vừa dịu lại: “An Nhiên, cô có thể đi cùng tôi được không?”
Người duy nhất cô ấy có thể tin tưởng là An Nhiên.
An Nhiên thực ra đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thứ nhất là tới đó làm loạn, thứ hai là cấp trên của cô Cố Vân Phàm. Nếu cô ấy đi cùng Lý Tư Ỷ thì rất có thể sau đó sẽ trở thành người thất nghiệp. Hơn nữa, Hoắc Doãn Tư còn áp lệnh giới nghiêm lên cô.
Khi An Nhiên gọi điện cho Hoắc Doãn Tư, anh ấy rất thẳng thắn.
"Đến thành phố H? Tham dự đám cưới của giám đốc Cố?"
An Nhiên hơi giật mình: “Anh đã biết rồi à?”
Hoắc Doãn Tư khẽ cười: "Sao vậy, giám đốc An giờ mới biết chuyện này? Điều đó có nghĩa địa vị của em trong lòng Cố tiên sinh cũng không mấy quan trọng!"
Lúc này An Nhiên đương nhiên sẽ không đấu võ mồm với anh.
Cô chỉ hỏi thẳng: “Anh có đồng ý hay không?”
"Đồng ý! Tại sao lại không đồng ý? Để em tận mắt chứng kiến Cố Vân Phàm kết hôn thì có gì không tốt đâu?" Hoắc Doãn Tư hào phóng nói: "Anh không chỉ để cho em đi mà còn gửi cho em hai thiệp mời, nếu không cả khách sạn hai người cũng không vào được”.
An Nhiên không khỏi cảm kích: “Vậy thì xin cảm ơn sự hào hiệp của giám đốc Hoắc”.
Hoắc Doãn Tư cười nói: “Có đi có lại thôi”.
…
An Nhiên ở lại chỗ Lý Tư Ỷ một đêm.
Sáng sớm, Hoắc Doãn Tư gửi hai tấm thiệp mời tới, lại còn sắp xếp chuyên cơ vô cùng chu đáo.
Phía gia đình Lý Tư Ỷ hiện giờ đã loạn cào cào.
Vì Lý Tư Ỷ đào hôn, người cũng biến mất tăm nên cuộc hôn nhân giữa hai nhà đã tan tành mây khói.
12h trưa, khách sạn Blue Mountain Private Villa ở thành phố H.
Đám cưới của Cố Vân Phàm lấy tone màu xanh lam làm chủ đạo, người vợ mới cưới của ông ta mới ngoài 30 tuổi, nhìn có vẻ phóng khoáng nhưng vẫn dịu dàng và đoan trang.
Hôn lễ diễn ra được một nửa thì Lý Tư Ỷ xuất hiện.
Cô ấy mặc một chiếc đầm sequin màu tím đậm, trông trẻ trung và nóng bỏng, khác hẳn với vẻ đẹp của cô dâu hôm nay...
Nhưng dù có trang điểm dày thế nào cũng không thể che đi sự nhợt nhạt trên gương mặt cô ấy.
Lý Tư Ỷ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện và người phụ nữ đang nắm tay ông ta. Cô ấy không muốn phá hôn lễ, chỉ muốn chứng kiến lễ kết hôn này. Muốn tận mắt chứng kiến Cố Vân Phàm lấy người phụ nữ khác không phải cô ấy.
Ba năm...
Lý Tư Ỷ đã ở bên Cố Vân Phàm ba năm, nhưng cô ấy vẫn chẳng là gì.
Khi nghe Cô Vấn Phàm nói ra ba chữ“anh đồng ý”, Lý Tư Ỷ cười nhẹ với đôi mắt ươn ướt: “An Nhiên, tôi thậm chí còn thấy mình rẻ tiền! Trước đây tôi luôn cho rằng ông ta sẽ không cưới ai cả. Tôi vốn cho rằng cứ ở bên ông ta cả đời như vậy cũng được. Hóa ra Cố Vấn Phàm có thể kết hôn, chỉ là cô dâu không thể nào là tôi!"
Bây giờ, cuối cùng Lý Tư Ỷ cũng nhìn rõ mọi việc.