Khương Lan Thính không khỏi muốn hôn cô.
Cô nhẹ nhàng ngăn lại, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Khương Lan Thính, tôi muốn ở một mình một lát! Yêu cầu của anh, tôi sẽ xem xét.”
Trong lòng cô biết anh nói có lý.
Kết hôn với anh rồi chuyện này sẽ qua đi. Còn chuyện trong hôn nhân như thế nào là việc riêng của bọn họ, người khác không kiểm soát được… Qua một hai năm rồi bọn họ sẽ ly hôn, cùng lắm là nhiều thêm một đôi oan gia nhà giàu thôi, chuyện này rồi sẽ trôi qua.
Nhưng cô rất không muốn kết hôn với Khương Lan Thính.
Người ấy đã phụ lòng mong chờ của cô nhiều đến vậy. Vốn là yêu một người, thích một người nhưng lại không hái được quả ngọt, cuối cùng vậy mà lại để một đoạn video khiến bọn họ kết hôn. Đó là chuyện hoang đường như nào đây.
Cô biết là do cô quá cầu toàn.
Nhưng nếu lúc trước cô không yêu nhiều như vậy thì bây giờ, có lẽ cô cũng vui vẻ thoải mái mà chấp nhận cuộc hôn nhân này và quản lý nó thật tốt. Dù sao số người có điều kiện như Khương Lan Thính ở trong thành phố B này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cô từng yêu nên cô hiểu loại cảm giác này.
Cho nên bây giờ kết hôn chỉ là tạm bợ mà thôi.
Khương Lan Thính không rời đi ngay. Một tay anh chống người, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt anh tràn ngập vẻ quyến luyến, anh biết bây giờ bản thân đã thích cô rồi.
Anh nói những chuyện quan hệ công chúng đó, chỉ là để lên tiếng giải thích với cô thôi.
Bây giờ anh cũng muốn cưới cô!
Giọng điệu Khương Lan Thính cực kỳ dịu dàng: “Tôi đi trước đây! Mấy ngày nay tạm thời em đừng ra ngoài, có việc gì cần thì cứ gọi điện cho tôi… Còn về việc tôi nói kết hôn, Hoắc Kiều, tuy chỉ là một đề nghị, nhưng tôi cũng muốn làm một người chồng tốt, chỉ cần em bằng lòng cho tôi một cơ hội này.”
Anh cúi người ôm cô.
Hoắc Kiều cứng người, nhưng vẫn để mặc cho anh ôm.
Rõ ràng mấy ngày trước bọn họ đã làm chuyện thân mật hơn mà cũng đâu có thấy khó xử. Nhưng bây giờ nói đến chuyện tình cảm rồi lại đề cập tới hôn nhân, bọn họ lại không thoải mái với nhau được như thế.
Hoắc Kiều không lên tiếng, cũng không đáp lời anh. Khương Lan Thính cũng cảm thấy hụt hẫng.
Anh vùi mặt vào một bên cổ cô, thì thầm hỏi: “Thật sự không yêu tôi sao?”
Hoắc Kiều cắn môi, thanh âm mang theo giọng mũi: “Không yêu!”
Nhưng ít nhiều vẫn có chút ý giận dỗi.
Khương Lan Thính nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Sau đó, anh hôn lên chóp mũi cô.
Nụ hôn này khác với những nụ hôn từ trước đến nay.
Lúc trước anh coi cô như phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp. Nhưng bây giờ anh coi cô như một cô gái nhỏ… cô gái nhỏ giận dỗi với anh. Nụ hôn anh dành cho cô chứa chan vô vàn thương yêu, trái tim đập thình thịch.
Cảm giác trước nay chưa từng có.
Hoắc Kiều đá anh, đuổi anh đi!
Ánh mắt Khương Lan Thính thâm thúy khó hiểu, cuối cùng lại bắt lấy chân cô, nhẹ nhàng mà mơn trớn, giọng anh cũng khàn khàn: “Ngoan quá!”
Rõ ràng cô rất hung dữ, nhưng anh lại cảm thấy cô ngoan.
Hoắc Kiều cảm thấy anh biến thái.
Khương Lan Thính nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, lại cười…
Có đôi khi, cuộc cãi nhau giữa cặp tình nhân rất kỳ lạ. Rõ ràng đang cãi nhau nhưng lại vẫn ngọt ngào. Đối với Khương Lan Thính, giờ Hoắc Kiều làm gì anh cũng cảm thấy cô đáng yêu
Mẹ anh từng nói, một khi cảm thấy người con gái đáng yêu, đó là thích.
Khương Lan Thính cẩn thận nghĩ, so với cảm giác anh có với Tống Thanh Thanh, dường như Tống Thanh Thanh chỉ là cảm giác mới mẻ. Sau này khi ở cùng nhau cũng không cảm thấy thoải mái, ngược lại thỉnh thoảng còn cảm thấy khó chịu. Nhưng ở bên Hoắc Kiều, bây giờ lúc nào anh cũng muốn ôm cô vào lòng…
Anh nghĩ, có lẽ là thật sự thích rồi!
Ngay trong khoảnh khắc anh thất thần, ông Khương gào lên: “Lan Thính, đang nghĩ cái gì đấy?”