Cô nhẹ nhàng lau mặt, nước mắt lạnh như băng.
Cô bỗng cảm thấy, giờ khắc này còn cô đơn và lẻ loi hơn hai năm ấy.
Lục U không thể ở một mình lâu.
Tiểu Diệp Hồi bị bệnh, lúc cô bé đang chơi đùa trong sân thì gió thổi qua, cô bé lập tức phát sốt.
Nhận được điện thoại, Lục U lái xe thẳng đến bệnh viện.
Bà vú trong nhà vẫn đáng tin, đã đăng ký cho cô bé đi khám bác sĩ, sau khi tiêm thuốc hạ sốt, cơn sốt của Tiểu Diệp Hồi đã thuyên giảm nhưng vẫn có thể sốt lại vào ban đêm.
Trong phòng truyền dịch, Lục U ôm lấy con từ tay bà vú.
Bà vú khẽ xin lỗi: “Do tôi không cẩn thận, xin lỗi bà Diệp, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
Bà Diệp…
Lục U hơi hoảng hốt.
Nhưng cô tỉnh táo lại rất nhanh, an ủi bà vú: “Người ăn hạt ngũ cốc thì sao có thể không mắc bệnh được chứ!”
Lúc này bà vú mới cảm thấy nhẹ lòng.
Tiểu Diệp Hồi vẫn cần quan sát thêm nửa tiếng nữa, Lục U đành ôm cô bé ngồi đợi.
Trước đó đứa nhỏ bị sốt nên khó chịu, bây giờ đã ngoan ngoãn ngồi đợi trong lòng cô, nhỏ giọng gọi mẹ…
Trong lòng Lục U nặng trĩu nhưng cô không thể hiện ra trước mặt con.
Cô nở nụ cười dịu dàng, chơi với Tiểu Diệp Hồi.
Bà vú rất thông minh, bà ấy xoa tay: “Bà Diệp, ngài vẫn chưa ăn bữa tối nhỉ! Để tôi đi mua cơm cho ngài.”
Lục U lại cảm thấy việc ăn uống ở bệnh viện khá bất tiện.
Cô đút nước ấm cho Tiểu Diệp Hồi, nhẹ giọng nói: “Đợi về rồi ăn! Bây giờ tôi vẫn chưa đói.”
Bà vú khẽ vâng.
Bà ấy vẫn có chút đau lòng, đến máy tự động ở bên đó mua một bịch bánh quy cho cô, bà vú bế Tiểu Diệp Hồi rồi nói: “Tiểu Hồi của chúng ta đã ăn chiều ở nhà rồi, muộn chút nữa rồi ăn cũng không sao. Hồi chiều cậu của Tiểu Hồi đặc biệt lái xe đến đây để đưa kem dâu Dand tới, Tiểu Hồi đã ăn vài viên đấy! Ngửi thôi đã thấy thơm.”
Lục U mở bịch bánh quy ra, mỉm cười: “Anh tôi rất chiều Diệp Hồi.”
Bà vú đang định tiếp lời, lại thấy bánh quy của Lục U rơi trên mặt đất…
Bánh bà ấy mua là bánh quy nhân dâu.
Những miếng bánh quy rớt xuống, vài miếng bị gãy làm đôi, vài miếng hoàn toàn vỡ vụn.
Lục U đứng dậy, cô không để ý những miếng bánh quy đó nữa mà nhìn thẳng vào người cách đó không xa… Diệp Bạch, chồng cô, cách đây không lâu anh còn từ chối cô, không chịu về nhà với cô.
Bây giờ anh lại đang ôm một cô gái trẻ.
Rất rất trẻ.
Trông chỉ hơn 20 tuổi!
Dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen rũ xuống ngang eo, chỉ mỗi góc nghiêng thôi mà đã thấy được diện mạo của cô ta khá được, thậm chí có thể nói là ưa nhìn.
“Bà Diệp! Bà Diệp!”
Bà vú gọi cô, Lục U mới tỉnh táo lại… Cô khẽ chớp mắt.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi sơ suất rồi!”
Nói xong, cô bắt đầu nhặt những miếng bánh quy rơi dưới đất, nhưng càng nhặt thì đôi mắt lại ngày càng mờ… Lục U đưa tay dụi mắt, nhưng vô ích, mắt cô tối sầm lại.
Cô bất tỉnh ngã xuống đất.
“Bà Diệp! Bà Diệp!”
Bà vú vội vàng gọi y tá tới, đúng lúc đó y tá lại đang tiêm thuốc cho Diệp Bạch, Diệp Bạch vừa nâng mắt lên, đã nhìn thấy Tiểu Diệp Hồi, và… Lục U ngất xỉu trên mặt đất.
Bà vú từng thấy ảnh của anh trong nhà.
Bà ấy cũng ngẩn ngơ trong chốc lát.
Diệp Bạch lập tức buông người trong tay, bước nhanh tới ôm lấy Lục U, vỗ nhẹ vào mặt cô: “Lục U! Lục U…”
Bà vú ở bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.
Tiểu Diệp Hồi nước mắt giàn giụa, vùi đầu vào lòng bà vú…
…
Khi Lục U tỉnh lại, đã là đêm khuya vắng người.
Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh lộ vẻ tiêu điều.
Cô dồn sức ngồi dậy, đỡ trán, gọi tên Diệp Hồi.
“Diệp Hồi ở nhà rồi, chị dâu của em đang chăm sóc con bé!”
Trong bóng tối, giọng Lục Thước vang lên, sau đó chiếc đèn ngủ trong phòng bệnh được bật sáng… Vầng sáng màu vàng nhạt ấm áp.
Lục U chầm chậm dựa vào đầu giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lục Thước cầm canh gà bên cạnh lên, đút cho cô ăn.
Lục U đưa tay ngăn lại: “Anh, em tự ăn!”
Lục Thước liếc cô: “Bây giờ anh muốn đút cho em! Há miệng!”
Lục U chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ăn được vài miếng thì Lục Thước hỏi một cách thản nhiên: “Em gặp cậu ta rồi à? Cậu ta không chịu quay lại với em sao?”
Lục U không nói gì.
Lục Thước khẽ mỉm cười: “Cô gái hôm qua tên là Gina, lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ.”
Anh ấy dừng lại một chút: “Diệp Bạch xây nhà máy rượu, kinh doanh rượu vang, Gina có thể xem là trợ lý của cậu ta! Còn trong sáng hay không thì phải tùy vào suy nghĩ của em.”
Lục U im lặng hồi lâu.
Khi uống gần hết chén canh gà, cô khẽ nói: “Quan trọng không phải là chuyện này! Quan trọng là thái độ của Diệp Bạch! Trước đây em cho rằng anh ấy chỉ tốt với một mình em, nhưng hôm nay em thấy, đối với những cô gái khác, anh ấy cũng có thể tốt như vậy! Em và anh ấy đã xa nhau hai năm, nhưng anh ấy cảm thấy thử thách vẫn chưa đủ, muốn em phải cân nhắc thêm hai năm nữa.”
“Anh, nếu Diệp Hồi là con của anh ấy, em đã không cần phải lựa chọn.”
“Em có thể cãi nhau với anh ấy!”