Trong lòng An Nhiên hiểu rõ, Hoắc Doãn Tư đã biết chuyện, chỉ đợi cô tới cầu xin.
Cô cũng không giả vờ mà ngồi xuống nhẹ nhàng nói: "Anh trai của em đang gặp chút rắc rối!"
An Nhiên kể lại một lượt.
Hoắc Doãn Tư nhìn cầu thang.
Nữu Nữu đã lên lầu, Hoắc Doãn Tư thu lại tầm mắt rồi chậm rãi rót cho mình một ly rượu vang, lúc này mới nói với An Nhiên: "Không phải Tổng giám đốc Cố của em về thành phố B rồi à? Sao không tìm anh ta? Anh nghe nói Tổng giám đốc Cố của em ăn hai mang cả hai giới hắc bạch mà!"
Anh ấy khẽ nhấp một ngụm rượu vang và mỉm cười: “Nhưng anh trai em khá to gan đấy, dám đụng đến người phụ nữ của ông chủ! Sao thế… Chị dâu Thục Phân của em không hợp khẩu vị của anh ta à?”
Anh ấy càng nói càng khó nghe, An Nhiên sợ Nữu Nữu nghe thấy.
Hoắc Doãn Tư nói: “Trên lầu cách âm rất tốt.”
An Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng anh ấy lại chỉ vào đồ ăn trước mặt cô: “Ăn cơm đã!”
An Nhiên không muốn ăn, nhưng cô cũng biết tính của Hoắc Doãn Tư, tuy không có khẩu vị gì nhưng cô vẫn phải ăn một ít, đến khi cô đặt đũa trong tay xuống, Hoắc Doãn Tư mới nói: "Em ăn có tí thế sao đủ?"
An Nhiên nhẹ nhàng nắm tay anh ấy dưới gầm bàn: “Em không ăn được nữa.”
Cô nói câu này khá nhún nhường.
Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên nhìn cô, các đường nét của anh ấy nhìn thực sự rất đẹp dưới ánh đèn.
Dù là lúc này cũng khiến An Nhiên rung động, cô nhìn anh ấy không chớp mắt.
Hoắc Doãn Tư nắm lấy những ngón tay thon dài của cô, tay kia khẽ nghịch chiếc cốc trên bàn. Một lúc lâu sau, anh ấy lên tiếng: “Đợi bọn trẻ ngủ hết thì lên phòng anh nói chuyện nhé.”
An Nhiên biết anh ấy đã đồng ý.
Đáng lẽ cô phải vui nhưng lòng lại luôn nặng trĩu.
Thật ra mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng vì chuyện này mà ít nhiều mang chút hương vị như những cuộc trao đổi.
Khi lên lầu, Hoắc Doãn Tư bế Lâm Hi đi.
"Nên đi ngủ rồi!"
Phía sau anh ấy, Trà Sữa nhỏ nhảy lóc cóc theo đi lên cầu thang.
An Nhiên ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào nửa ly rượu vang còn sót lại trên bàn. Đó là loại rượu mà Hoắc Doãn Tư đã uống, cũng số năm anh ưa thích.
Cô cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống nốt phần còn lại rồi rót cho mình hơn nửa ly.
Uống xong, cô thấy cả người nhẹ bẫng, rất dễ chịu.
Cô lên lầu dỗ dành Nữu Nữu, lo cho cô bé đi ngủ. Cô bé nằm trên giường nhưng vẫn rưng rưng nước mắt: "Cô ơi, bố có sao không ạ?"
An Nhiên vặn bớt độ sáng của đèn ngủ, sau đó ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng xoa mặt cô bé rồi khẽ lắc đầu.
Nữu Nữu mím môi hỏi: "Vậy bố mẹ có ly hôn không ạ? Mẹ có đưa cháu đi không? Giống như lần trước ấy?"
Sống mũi An Nhiên cay cay.
Thật ra cô cũng không biết, bởi vì những chuyện Lâm Bân làm rất quá đáng. Nếu cô là chị dâu Thục Phân, cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Cô chạm vào cái đầu nhỏ của Nữu Nữu rồi nói: “Nữu Nữu có thể ở lại đây!”
Nữu Nữu, một đứa trẻ đang độ tuổi nhỡ nhỡ, nửa hiểu nửa không.
An Nhiên mang lại cảm giác an toàn cho cô bé.
An Nhiên đợi cô bé ngủ say mới rời đi. Trở về phòng ngủ của mình, Hoắc Doãn Tư cũng đang chơi cùng con trai Lâm Hi của họ. Lâm Hi đã ngủ rồi, cậu bé rất thích ngủ trong vòng tay của bố.
Hoắc Doãn Tư cao ráo, Lâm Hi nằm sấp nên trông càng nhỏ bé hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên: “Con bé ngủ rồi à?”
An Nhiên đáp ừ.
Cô bước đến ngồi cạnh Hoắc Doãn Tư, cùng anh ngắm nhìn cậu con trai của họ.
Hoắc Doãn Tư khẽ nói: "Em cho rằng tại sao Lâm Bân lại tìm người phụ nữ khác?"
Anh ấy hỏi khá nghiêm túc.
An Nhiên không dám lừa gạt anh ấy, nhỏ giọng nói: “Có lẽ do mới mẻ, cũng có thể là vì anh ấy có mới nới cũ… Anh ấy đã làm sai rồi.”
Khi cô nói những điều này, Hoắc Doãn Tư vẫn luôn nhìn cô như thể đang nghiền ngẫm, phán đoán mọi biểu cảm của cô.
Cô nói xong, anh ấy lại hỏi tiếp: "An Nhiên, em thì sao? Bây giờ em có cảm giác gì với anh? Liệu em có mất đi cảm giác mới mẻ, có mới nới cũ không?"
An Nhiên nhìn anh ấy, một lúc lâu sau mới khẽ gọi: “Hoắc Doãn Tư…”
Anh ấy giơ tay lên khẽ chạm vào gương mặt cô, giọng nói càng trầm khàn hơn: “Nói cho anh biết đi, có hay không?”
An Nhiên không thể chịu được anh ấy như thế.
Cô cho rằng cùng lắm anh ấy muốn cô chủ động hơn trong chuyện đó, đâu ngờ Hoắc Doãn Tư lại hỏi những vấn đề này, khiến cô hơi xấu hổ nhưng lại không giấu giếm được.
Hoắc Doãn Tư vẫn không bỏ qua cho cô.
Anh ấy đặt Lâm Hi vào trong chăn, sau đó bế ngang mẹ đứa bé sang phòng ngủ bên cạnh. An Nhiên sợ ngã, vội ôm lấy cổ anh ấy, khẽ gọi tên: “Hoắc Doãn Tư!”
Hoắc Doãn Tư bước vào phòng ngủ, đá nhẹ cửa.
An Nhiên bị anh ấy đặt lên sô pha trong phòng khách. Hoắc Doãn Tư nghiêng người bao phủ lấy cơ thể mềm mại của cô, vẫn vuốt ve gương mặt cô rồi thì thầm: "Trả lời anh! An Nhiên, trả lời câu hỏi của anh... Bây giờ em có chán anh không?”
Anh ấy bắt đầu hôn cô, giọng nói nam tính mơ hồ.
"Cơ thể em có chán ghét anh không?"
“Em đã bao giờ mơ tưởng đến thằng nào khác ngoài anh chưa?”
“Khi anh hôn em, em có rất muốn anh không?”
…...
Anh ấy vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ, An Nhiên bị anh ấy làm đến không thốt nổi một chữ. Cơ thể mềm mại ngã xuống ghế sô pha, nhưng trên mặt đều hiện rõ cô đang động tình, đắm chìm trong kỹ thuật tuyệt vời của anh ấy...
Trán Hoắc Doãn Tư lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt điển trai hiện lên ham muốn, là màu của dục vọng.
An Nhiên ngẩng đầu ngắm anh ấy.
Cô nghĩ, sao cô có thể chán anh ấy hay sẽ ảo tưởng về người khác được?
Nhưng sao một người phụ nữ có thể nói ra những lời đó dễ dàng được. Cô không nói, Hoắc Doãn Tư càng dùng sức hơn... Cuối cùng, làm An Nhiên như phát điên, cô ôm lấy cổ người mình yêu, giọng nói như vỡ vụn: "Không có! Chưa từng có..."
Cô bật khóc thành tiếng: “Em chưa từng nghĩ tới người khác!”
"Thật không?"
Hoắc Doãn Tư khẽ cắn cằm cô rồi lại ép hỏi: “Em đã bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh chưa?”
"Không có.... Không có..."
“Hoắc Doãn Tư, anh là đồ khốn!”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu thẳm, anh ấy cúi đầu nhìn cô chăm chú, khiến cơ thể cô run lên.
Anh ấy chậm rãi cúi xuống, sống mũi cao thẳng chạm vào cô: “Tốt nhất là không có!”
…...
Sáng sớm hôm sau khi An Nhiên tỉnh dậy, Hoắc Doãn Tư đã rời giường.
Cô cử động một chút mà cả người đau nhức.
An Nhiên nghiến răng nghiến lợi ôm gối: Hoắc Doãn Tư đói đến mức này cơ à! Eo của cô sắp gãy rồi!
Cửa khẽ mở ra: "Cô ơi!"
Nữu Nữu thò đầu nhỏ ngó vào, cô bé thắt bím tóc hai bên, trông tươi tắn và đáng yêu. Cô bé chạy đến bên giường An Nhiên, vui vẻ nói: “Chú nói mấy hôm nữa sẽ đón bố về! Chú còn nói bố sẽ không ly hôn với mẹ đâu, Nữu Nữu vẫn có thể ở với bà nội!”
An Nhiên cũng mừng cho cô bé.
Nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.
Nữu Nữu nằm bò bên mép giường, bỗng sờ lên mặt An Nhiên, ngập ngừng hỏi: "Cô ơi, có phải cô khó chịu chỗ nào không? Mặt cô đỏ quá, có cần bảo bác sĩ tiêm cho một mũi không?"
Mặt An Nhiên càng nóng hơn, cô ậm ờ cho có lệ: “Cô không sao.”
Nữu Nữu không tin, đúng lúc này Hoắc Doãn Tư đi vào cửa, cất giọng thoải mái: “Có lẽ cô sắp có em bé nên nhiệt độ cơ thể hơi cao.”
Sắp có em bé?
Nữu Nữu mở to mắt nhìn chằm chằm vào bụng An Nhiên, cô lườm Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư vỗ vai Nữu Nữu: "Đi thôi! Chú đưa cháu đến trường."
Nói xong, anh ấy khẽ vuốt bờ vai An Nhiên rất đỗi dịu dàng: “Nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
An Nhiên không nhịn nổi nữa: “Em có thai đâu.”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Có lẽ tối qua có rồi đó.”