An Nhiên không biết.
Cô ấy quay mặt đi, cảm nhận được sự nhiệt tình của Hoắc Doãn Tư, bị anh ấy ép hỏi hăng quá cô ấy cũng chỉ khẽ rên như một con mèo con: "Em không biết... Hoắc Doãn Tư, anh đừng hỏi nữa!"
Kế tiếp là một khoảng im lặng....
Không ai nói chuyện, chỉ có sự im lặng dai dẳng.
Đợi đến khi Hoắc Doãn Tư bình thường trở lại, anh ấy trở nên ung dung thong thả, anh ấy sờ khuôn mặt mịn màng của cô ấy, nó rất đỏ rất nóng...
Anh ấy ghé sát vào tai cô ấy, hơi thở hơi loạn, giọng nói khàn khàn lại dịu dàng.
"Em xếp Nữu Nữu ở phòng ngủ đối diện, con bé cũng bảy tám tuổi rồi, chuyện nên hiểu thì cũng hiểu một chút rồi! Nếu lần nào đó em để lộ ra chút âm thanh nào, rồi bị con bé nghe thấy, con bé hỏi em sao cô lại khóc, thế thì phải làm sao đây?"
Anh ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như thể đang suy nghĩ vì cô ấy vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cực xấu hổ.
Huống hồ anh ấy nói xong, đôi mắt đen nhánh còn cứ nhìn cô ấy chăm chú.
Chốc lát sau, còn cúi đầu hôn cô ấy, hôn môi cũng không nhắm mắt lại.
Thật là, Hoắc Doãn Tư hăng hái quá!
An Nhiên tựa lưng vào tường tiền sảnh, ôm lấy vòng eo thon rắn chắc của anh, thái độ hoàn toàn cam chịu, thực ra từ trước đến nay cô ấy đều như này, lúc thân mật với anh ấy cô đều rất nhu thuận.
Anh ấy nói mấy lời trêu ghẹo kia, sao An Nhiên chịu nổi?
Cô ấy khóc thút thít, vụng về nói: "Hoắc Doãn Tư, đừng nói nữa!"
"Anh nói sai à?"
Anh ấy dừng hôn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô ấy, khẽ hỏi: "Nếu không sợ bị nghe thấy, thì sau này ở nhà chúng ta cứ như này đi?"
An Nhiên tức đến nỗi đấm anh ấy mấy cái.
Nét mặt của Hoắc Doãn Tư trở nên khó lường, sau đó anh ấy không nói mấy lời đó nữa... anh ấy bế cô ấy lên, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
...
Mây tan mưa ngừng.
Dì Lâm gọi điện tới, lúc đó An Nhiên mệt quá nên đã ngủ rồi, Hoắc Doãn Tư bắt máy trong trạng thái ngái ngủ, nói rằng bọn họ đang ở cùng nhau, dì Lâm cũng là người từng trải nên không hỏi nhiều nữa.
Hoắc Doãn Tư ngồi tựa vào đầu giường, áo lót trên người chỉ còn cài hai nút.
Thoải mái phóng khoáng, cực kỳ gợi cảm.
Một tay anh ấy ôm vai An Nhiên, tay còn lại cầm điếu thuốc, hút đã nghiền nửa điếu là dập, sau đó anh ấy nghiêng người yên lặng nhìn khuôn mặt nõn nà của An Nhiên.
Ngủ rất say!
Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, bờ môi vì trận kích tình vừa nãy mà đỏ hồng.
Hoắc Doãn Tư không kìm được sờ nhẹ vào mặt cô ấy.
An Nhiên tỉnh rồi, cô ấy mở mắt ra nhìn anh ấy: "Mấy giờ rồi?"
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: "Gần tám giờ rồi!"
An Nhiên nhớ con ở nhà, còn có thím Vương, cô ấy lập tức ngồi dậy: "Sao anh không gọi em dậy?"
Cô ấy định mặc quần áo vào, Hoắc Doãn Tư ngăn: "Nằm xuống đi! Anh đi nấu đồ ăn cho em!"
An Nhiên đang định nói tiếp thì anh ấy lại nói: "Có tí chuyện của Lý Tư Ỷ thôi mà, lát nữa vừa ăn vừa nói."
An Nhiên nhìn anh ấy chăm chú.
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: "Sao nào... còn muốn nữa à? Nếu em muốn nữa, chắc phải đợi một lát nữa, thể lực đàn ông có hạn, không phải lúc nào cũng lên được."
Anh ấy nói nhăng nói cuội, An Nhiên liền cầm gối đập vào lưng anh ấy, xong bị người ta ôm vào lòng.
Hoắc Doãn Tư ôm chặt người rồi cúi đầu hôn cô ấy, hôn một lúc xong anh ấy dán môi lên môi cô ấy rồi khẽ rì rầm: "Em ngoan một chút đi!"
An Nhiên không quậy với anh ấy nữa.
Hoắc Doãn Tư vui vẻ đi làm bữa sáng, làm một lát là xong, anh ấy gọi An Nhiên ra ăn.
Hai người ngồi vào bàn nghiêm chỉnh ăn sáng.
An Nhiên ăn cơm nhã nhặn, ăn được một nửa cô ấy muốn nói với anh ấy chuyện của chị Vương, Hoắc Doãn Tư đoán được cô ấy định nói gì, anh ấy thản nhiên nói: "Ngôi biệt thự này vốn là nơi chúng ta chung sống, em là bà chủ của gia đình này, thêm một người em tự quyết là được rồi."
Trước giờ anh ấy thường độc mồm, còn thích trêu cô ấy.
Anh ấy vẫn thêm một câu: "Không cần hao hết tâm tư ôm ấp yêu thương, lại là xe hỏng, với cái gì nữa!"
An Nhiên đỏ mặt: "Hoắc Doãn Tư!"
Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy rồi cười nhẹ, sau đó anh ấy phất phất tờ giấy ăn trong tay mà An Nhiên đưa cho anh, anh ấy nói: "Trên thực tế, anh đã gặp Cố Vân Phàm rồi!"
Khi người đàn ông nói chuyện chính sự, lúc nào cũng thích hút thuốc.
Hoắc Doãn Tư cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi rút điếu thuốc ra anh ấy không châm lửa, anh ấy chỉ cầm ngắm thôi.
Anh ấy nói: "Cố Vân Phàm tìm anh, đề nghị vài vụ hợp tác với anh."
An Nhiên rất bất ngờ: "Tổng giám đốc Cố đề nghị hợp tác cùng anh á?"
Bởi vì vụ kiện của Trung Thiên, hai bên đối thoại không vui vẻ gì, Tập đoàn Cố Thị và tập đoàn Hoắc Thị đã không làm ăn với nhau nửa năm nay rồi, trên thương trường cũng chỉ mong sao cắn chết đối phương, giờ lại hợp tác ư?
Hoắc Doãn Tư tựa lưng vào ghế, cười nhẹ nhàng: "Ai bảo chú ta có việc cần nhờ anh!"
"Tâm can bảo bối của Cố Vân Phàm rơi vào tình cảnh khó khăn, nhưng lại không chịu chấp nhận sự giúp đỡ của chú ta, hiện giờ tay trong có thể giúp Lý Tư Ỷ cũng chỉ có mình anh, chú ta không tìm anh thì tìm ai được?"
An Nhiên buông dĩa xuống: "Anh đồng ý rồi à?"
Hoắc Doãn Tư hỏi ngược lại: "Tại sao lại không đồng ý? Về công, Cố Vân Phàm đưa ra những điều kiện rất hậu hĩnh, về tư... chẳng phải em và Lý Tư Ỷ có quan hệ rất tốt à? Anh giúp cô ấy, em không vui à?"
Đương nhiên là An Nhiên vui mừng.
Nhưng cô ấy không khỏi lại nghĩ, trước đó cô ấy vì tập đoàn Cố Thị mà đối nghịch với Hoắc Doãn Tư, mà bây giờ... tổng giám đốc Cố đã bỏ qua hết hiềm khích lúc trước với Hoắc Doãn Tư rồi.
Chung quy tâm trạng cô ấy vẫn phức tạp.
Hoắc Doãn Tư cũng không phải không có mắt nhìn, anh ấy nắm lấy tay An Nhiên: "Em giận à?"
"Không!"
An Nhiên thẳng thắn nói với anh ấy: "Em chỉ hơi cảm khái thôi! Hoắc Doãn Tư, không phải em tự ti... chỉ là em lại một lần nữa cảm nhận thấy rõ chênh lệch giữa chúng ta, nó là thứ mà bất kể em có cố gắng ra sao, xuất sắc cỡ nào thì cũng không thể theo kịp, em..."
Hoắc Doãn Tư thì không có rối rắm như cô ấy.