Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Vân Phàm bế Lý Tư Ỷ, bên tai truyền đến câu nói của Cảnh Thuỵ…

Ông ta hơi nhướng mi, đôi mắt đen sâu thẳm khó hiểu.

Tuy Cảnh Thuỵ cũng là cậu ấm nhà giàu, kinh doanh qua loa, nhưng so với Cố Vân Phàm thì kém rất xa, suýt nữa anh ta không hiểu được ánh mắt này.

Giọng nói của Cố Vân Phàm chậm rãi, vang vọng trong hành lang sang trọng của câu lạc bộ: “Họ Cố tôi, trước giờ không phải người rộng lượng.”

Cảnh Thuỵ không muốn làm ầm chuyện này nên cầu xin: “Chú nể mặt dì Ôn đi ạ.”

Cố Vân Phàm cười mỉa: “Sao thế? Tên khốn kia còn là con trai nuôi của Ôn Noãn à. Cho dù thật sự là vậy, tôi cũng chẳng quan tâm.”

Ánh mắt của Cảnh Thuỵ lại trở nên phức tạp.

Anh ta chỉ vào người trong lòng Cố Vân Phàm, không sợ chết mà hỏi: “Ngủ lâu như vậy cũng nảy sinh tình cảm, sao chú không cưới cô ta? Tư Ỷ cũng không tệ mà.”

Nét mặt của Cố Vân Phàm tối sầm.

Ông ta không thèm đếm xỉa đến lời nói điên cuồng của Cảnh Thụy, bế thẳng Lý Tư Ỷ xuống lầu và đặt vào xe.

Lúc thắt dây an toàn, cô ấy bất ngờ nắm lấy tay Cố Vân Phàm.

Ông ta cho rằng Lý Tư Ỷ đã tỉnh, nào ngờ cô ấy chưa tỉnh, giống như đang nằm mơ, nỉ non gọi "chú Cố". Đôi mắt phượng trẻ trung hơi giãn ra một chút, để lộ đôi mắt đen nhánh rưng rưng nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Cố Vân Phàm cũng nhìn cô ấy, không hề nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Lý Tư Ỷ mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: “Chắc là đang nằm mơ, ông đã kết hôn, làm sao có thể trở lại chứ?”

Nghe câu này xong, ông ta cảm thấy khó chịu.

Cố Vân Phàm duỗi ngón tay, mang theo sự run rẩy và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lý Tư Ỷ.

Ông ta tham lam quan sát mọi thứ của cô ấy.

Ông ta khao khát cô ấy, nhưng ông ta không quên mình hiện là người đã có gia đình, cũng không phải ông ta chung thuỷ gì với vợ, thân phận bây giờ của ông ta không xứng với Lý Tư Ỷ.

Yết hầu của Cố Vân Phàm trượt lên xuống, cuối cùng ông ta vẫn buông tay và đóng cửa xe lại.

Ông ta đưa cô ấy tới căn biệt thự lúc trước, bế Lý Tư Ỷ lên lầu.

Cố Vân Phàm cởi giày, lấy khăn tay lau mặt lau tay cho cô ấy, thậm chí là chân… Cuối cùng là đắp chăn cho cô ấy. Còn mình thì đi ra phòng khách ngủ một đêm.

Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít từ những cành cây ngoài kia.

Lý Tư Ỷ trở mình, ngón tay chạm vào gối.

Cô ấy chợt mở mắt.

Trước mắt là cảnh tượng quen thuộc.

Đây là căn biệt thự đã bị Lý Tư Ỷ bán đi, lúc này cô ấy lại nằm trên chiếc giường đó.

Tuy tối qua chỉ ký ức ngắt quãng nhưng hồi tưởng kỹ càng thì cũng có thể nhớ ra. Cô ấy và Trịnh Khải xung đột, Cố Vân Phàm đưa cô ấy tới đây.

“Tỉnh rồi à?”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc mà cô ấy đã nghe ba năm cũng không chán.

Nhưng bây giờ, Lý Tư Ỷ chẳng muốn nghe chút nào.

Cô ấy trở mình, quay lưng với ông ta và lạnh lùng đáp: “Ông mua lại nơi này à? Sau đó, tiền vốn của Hoắc Doãn Tư cũng do ông sắp xếp?”

Cố Vân Phàm không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.

Lý Tư Ỷ không nhận được câu trả lời, lúc này cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Ông đưa tôi tới đây làm gì?”

Ông ta bưng ly nước và thuốc giải rượu qua.

Cố Vân Phàm nói: “Uống thuốc trước đã, lát nữa sẽ thoải mái hơn.”

Đột nhiên Lý Tư Ỷ quay người, cô ấy đưa tay hất đổ ly nước, lập tức làm ướt đẫm tấm ga tối màu… Nhưng cô ấy không để tâm, còn giận dữ gào lên với ông ta: “Ông còn đưa tôi đến làm gì? Nơi này là nơi nào, chẳng lẽ Tổng giám đốc Cố quên rồi ư? Chúng ta từng ngủ trên chiếc giường này bao lần, Tổng giám đốc Cố đã từng đếm chưa? Đây là gì chứ? Sau khi kết hôn, thấy hổ thẹn với tôi nên bố thí tội nghiệp tôi à? Giờ ông không cần tôi nữa, còn tới chọc tôi làm gì? Tôi sống có tốt hay không thì mắc mớ gì đến ông, nghe thấy chưa? Không liên quan.”

Nói xong, cô ấy thở dốc, lườm Cố Vân Phàm, nhưng khóe môi của Lý Tư Ỷ đang run rẩy.

Dẫu có trôi qua bao lâu, dù cô dặn lòng bao nhiêu lần phải quên ông ta đi, nhưng nhớ lại hôm ông ta kết hôn, cô ấy vẫn không khỏi hận Cố Vân Phàm. Lý Tư Ỷ thật sự rất hận ông ta.

Cố Vân Phàm im lặng nhìn cô ấy.

Ông ta rất kiên nhẫn với Lý Tư Ỷ, cô ấy hất nước, ông ta lại rót một ly khác, cố chấp bắt cô ấy uống thuốc.

Sau vài lần như thế, Lý Tư Ỷ cũng nuốt viên thuốc rồi giở chăn định đi.

Cổ tay gầy gò bị tóm lại.

Cố Vân Phàm thấp giọng: “Chi phiếu còn chưa đưa cô, ăn sáng với tôi đã.”

Đầu óc Lý Tư Ỷ đơ ra vài giây, lúc này cô ấy mới nhớ ra tối qua mình đã bán cho ông ta, năm trăm triệu. Nhưng cô ấy không cần tiền của Cố Vân Phàm.

Lý Tư Ỷ cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt: “Buông ra!”

Cố Vân Phàm không buông, giọng nói thản nhiên: “Một bữa sáng, cho cô năm trăm triệu.”

Đôi môi của cô ấy run rẩy.

Lý Tư Ỷ ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó giáng một cái tát bất ngờ lên mặt Cố Vân Phàm. Tiếp theo, cô ấy bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, vừa cởi vừa nói: “Hay là làm đi. Tôi cảm thấy so với việc ngủ chung với Tổng giám đốc Cố thì ăn sáng chung với ông càng khiến người ta buồn nôn hơn.”

Chiếc áo sơ mi được cởi cúc, để lộ áo lót viền ren màu đen.

Cơ thể trẻ trung, xinh đẹp và gợi cảm.

Cô ấy nằm trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt: “Cố Vân Phàm, không phải đây là thứ ông muốn sao? Tới đi, ông còn giả bộ trong sáng với tôi làm gì.”

Lý Tư Ỷ mạnh miệng, nhưng hai hàng nước mắt lại lăn dài nơi khóe mắt.

Một cơ thể phủ lên trên nhưng không phải chiếm lấy mà là một cái ôm dịu dàng.

Cố Vân Phàm một tay cài lại cúc áo cho cô ấy, ôm lấy vòng eo không cho Lý Tư Ỷ nhúc nhích. Đến khi quần áo chỉnh tề, ông ta ôm cô ấy, vẻ mặt và giọng nói đều đau khổ: “Tư Ỷ, đừng quậy nữa.”

Lý Tư Ỷ không nói chuyện.

Cô ấy chỉ yên lặng nằm đó, nước mắt lặng lẽ rơi… Cô ấy chẳng có gì cả, từ lúc ở trong vòng tay ông ta cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.

“Buông tôi ra. Đừng làm nhục tôi, cũng đừng làm nhục vợ ông.”

Nói xong, cô ấy quay mặt đi cực kỳ khó xử.

Rõ ràng Lý Tư Ỷ thích Cố Vân Phàm trước, rõ ràng ông ta cũng thích cô ấy, rõ ràng cô ấy đã chờ ông ta ba năm nhung cuối cùng, Cố Vân Phàm lại cưới một người phụ nữ không liên quan, cô ấy hận ông ta, cũng không cam lòng.

Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng nói: “Cố Vân Phàm, nếu tôi thua An Nhiên, vậy thì tôi nhận. Nhưng tại sao lại là một người phụ nữ xa lạ không liên quan? Ông cố tình làm tôi khó chịu, khiến tôi cả đời này phải đau buồn đúng không?”

“Không phải.”

Cố Vân Phàm thấp giọng đáp: “Tôi không muốn cô buồn, tôi muốn cô vui vẻ, Tư Ỷ..”

Ông ta không thốt ra được câu "tôi thích em".

Có lẽ, mãi mãi cũng không cách nào nói ra được.

Lý Tư Ỷ lại oà khóc.

Cố Vân Phàm ôm cô ấy, dỗ cô ấy giống như dỗ dành bé gái vậy. Ông ta dỗ rất lâu cô ấy mới chịu đứng dậy… Đối mặt lần nữa, Lý Tư Ỷ không có ý mắng hay đánh ông ta.

Ông ta đã làm xong bữa sáng, cô ấy cũng chịu ăn chung.

Trong nhà ăn yên ắng giống như ba năm trôi qua, chỉ có khác là chị Vương không có đây. Lúc Cố Vân Phàm hỏi, Lý Tư Ỷ trả lời: “Ở chỗ An Nhiên, nghe chị Vương nói là làm việc khá vui vẻ, cũng trò chuyện với người khác.”

Cố Vân Phàm đưa một bát nhỏ miến tiết vịt.

Món cô ấy thích ăn nhất.

Ông ta nói: “Sáng nay đi siêu thị mua tiết vịt, rất tươi, cô nếm thử xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK