Sáu giờ tối, hiếm khi cô được về nhà sớm, mới vừa lên xe thì cửa sổ xe đã bị gõ.
Nhìn ra thì phát hiện là Lâm Bân.
An Nhiên cười nói: “Anh hai, là anh hả, sao anh lại đến đây?”
Cô vừa nói vừa cúi người mở cửa xe bên kia ra để anh ta lên xe: “Em đi đường vòng đón chị Thục Phân và Nữu Nữu cùng nhau đến nhà em ăn cơm!”
Lâm Bân ngồi lên xe, thoải mái mà nhích người.
Anh ta vỗ vỗ túi tiền phồng to trên eo, nói một cách thần thần bí bí: “Làm gì phải về nhà ăn? Anh phát tài rồi, chị dâu đang dẫn con ở nhà hàng chờ chúng ta. Bây giờ chúng ta đi đón mẹ anh và Tiểu Lâm Hi đến chỗ hai mẹ con bọn họ. Hôm nay anh mời mọi người một bữa no nê!”
An Nhiên cũng vui vẻ thay anh, đạp ga chạy: “Ok, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài!”
Lâm Bân khoác lác suốt cả một đường đi, nói là ông chủ coi trọng anh ta, nói hiện giờ anh ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không ra ba năm là có thể mua biệt thự được…
An Nhiên nghe rồi nhắc nhở: “Tiền đến quá nhanh, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lâm Bân cười cười: “Em yên tâm, anh biết mà.”
Bữa cơm ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, thím Lâm đi theo con trai, An Nhiên dẫn Lâm Hi về nhà.
Tiểu Lâm Hi cực kì vui vẻ: “Chị Nữu Nữu nói là cậu phát tài lớn lắm lắm!”
An Nhiên mỉm cười: “Con biết cái gì là phát tài không?”
Lâm Hi chu môi: “Là có rất nhiều rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều rất nhiều món đồ chơi.”
An Nhiên gật đầu: “Nói như vậy cũng không sai.”
Tiểu Lâm Hi rất vui vẻ.
Cậu bé rất đẹp trai, trắng trắng mềm mềm, mặc một chiếc yếm đi loạng choạng, vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà cậu bé mới chỉ đi vài bước, đã bị người ta xách cánh tay lên, ôm đến trước một chiếc xe màu đen.
Người kia cung kính nói: “Ông Tư, chính là đứa bé này!”
An Nhiên ngây người.
Cô lao lên phía trước, nhưng lại bị hai gã đồ đen chụp cánh tay lại, không dám đánh cô, chỉ là giữ chặt cô, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cô Hai, đắc tội rồi.”
An Nhiên đoán ra được là ai.
Cô hét về phía trong xe: “Tư Văn Hùng, ông có tư cách gì đi đoạt Lâm Hi? Ông tuyệt hậu thì có liên quan gì tôi? Tôi nói cho ông biết, ông nằm mơ đi!”
Cửa sau xe mở ra, Tư Văn Hùng xuống xe, theo sau là Tư Văn Lễ.
Tư Văn Hùng liếc An Nhiên một cái.
An Nhiên cũng trừng lại ông ta một cái.
Tư Văn Lễ mặt mày bất đắc dĩ mà khuyên nhủ: “Anh Hai, anh cho An Nhiên thêm một ít thời gian đi, anh làm vậy là không ổn đâu.”
Tư Văn Hùng bế Tiểu Lâm Hi bằng một tay.
Ông ta có ngoại hình cao to, khí thế uy nghiêm, Tiểu Lâm Hi thấy ông ta như là thấy Hắc Diêm vương, đôi môi run run, rồi khóc òa lên.
Bé trai trắng nõn rơi nước mắt trông có vẻ rất non nớt.
Tư Văn Hùng không thích kiểu yếu đuối như vậy.
Ông ta trầm giọng nói: “Thích khóc vậy thì sao có thể làm thành chuyện lớn được? Con trai phải đội trời đạp đất, từ ngày mai con phải đi theo ông học.”
Lâm Hi không chịu.
Nhìn khuôn mặt Bao Công kia, cậu bé huơ tay đá chân: “Con không muốn! Con không muốn! Con không quen biết đồ xấu xa ông! Con chỉ biết ông là quái thú ăn trẻ con mà bà nội Lâm nói!”
Tư Văn Hùng rất không vui, hỏi An Nhiên: “Bà nội Lâm là ai? Sao lại dạy trẻ con như vậy?”
An Nhiên đổ mồ hôi đầy người.
Cô nhìn chằm chằm ông ta, gằn từng chữ: “Ông ngay cả bà ấy là ai cũng không biết, thì ông làm gì có mặt mũi đi đoạt thằng bé? Ông Tư, loại người như ông không hề có tình cảm, những cái ông tự cho là đúng, chỉ có một mình ông cảm thấy như vậy thôi. Người xung quanh ông, không một ai chịu được ông. Ông không tin thì hỏi em trai ruột của ông xem, rồi hỏi vợ của ông xem, xem có ai thích ông không?”
Tư Văn Hùng cười lạnh: “Tao cần bọn họ thích chắc?”
Ông ta ôm Lâm Hi đi về phía An Nhiên. Dưới ánh trăng, ông ta nhìn chằm chằm hai mẹ con có khuôn mặt giống với người kia.
Thật ra thì ông ta không vừa lòng, bởi vì mặt mày bọn họ không hề giống ông ta.
Có điều, không quan trọng.
Ông ta muốn một đứa trẻ có thể thừa kế nhà họ Tư. Ông ta muốn tự mình dạy dỗ Lâm Hi.
Lâm Hi ngây người cả buổi rồi chợt khóc lớn lên: “Đồ xấu xa! Đại quái thú! Bố con là Ultraman, chuyên môn thu thập đại quái thú, bố con sẽ cho nổ tan tành ông!”
…
Tư Văn Hùng không tức giận, ngược lại còn cười nói với An Nhiên: “Xem đi, thằng bé rất hung dữ, trong xương cốt vẫn chảy dòng máu nhà họ Tư chúng ta.”
“Không có!”
An Nhiên khẳng định: “Thằng bé không hề giống ông! Nếu ông muốn bắt thằng bé thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”
Tư Văn Hùng nặng nề nở nụ cười.
Lúc này, trên đầu bọn họ có tiếng máy bay trực thăng, cánh quạt quay cuốn làn gió phát ra tiếng rầm rú. Tư Văn Hùng ôm Lâm Hi lùi ra sau, nói với An Nhiên: “Bố sẽ đưa nó ra nước ngoài. An Nhiên, bố cũng không muốn hai mẹ con con chia lìa, con có thể đi theo bố.”
An Nhiên mấp máy môi, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút máu.
Tư Văn Lễ không nhìn được nữa, khuyên: “Anh Hai, từ từ thôi.”
Tư Văn Hùng cười lạnh: “Vậy mày biến một đứa nhỏ ra cho tao?”
Tư Văn Lễ nhẹ nhàng lắc đầu.
An Nhiên run rẩy cả người, liều mạng muốn giãy ra, lại bị người ta giữ chặt.
Lâm Hi gào thét gọi bố.
“Bố ơi, cứu Lâm Hi đi! Lâm Hi không muốn xa mẹ… Hu hu, Lâm Hi cũng không muốn xa bố, Lâm Hi thích bố nhiều nhiều lắm! Bố mau tới đánh quái thú đi! Hu hu hu…”
Tư Văn Hùng có chút không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Ông không phải quái thú. Ông là ông ngoại của con, sau này con phải gọi ông là ông ngoại!”
Lâm Hi khóc kêu: “Con không gọi! Ông là mặt Bao Công, là quái thú xấu nhất trong các loại quái thú!”
Lúc tình cảm thảm thiết nhất, lúc Tư Văn Hùng định ôm Lâm Hi đi, lúc máy bay trực thăng đã mở cửa…
Một giọng nói vang lên trong bóng đêm: “Chú Tư muốn dẫn con trai tôi đi, có hỏi ý của người bố trên mặt sinh vật học là tôi chưa? Nếu chú chưa hỏi thì phải coi lại rồi.”
Tư Văn Hùng giật mình.
Tư Văn Lễ cũng giật mình.
An Nhiên khó tin mà nhìn ra sau, thấy Hoắc Doãn Tư đi một mình ra khỏi bóng đêm, trong tay cầm theo cây búa nhỏ vốn có trong xe.
Tư Văn Hùng cười lạnh: “Chỉ dựa vào nó mà muốn đoạt lại người hả?”
Lâm Hi vừa khóc vừa gào: “Bố mau biến thân nổ chết ông ta đi!”
Hoắc Doãn Tư cười trấn an Tiểu Lâm Hi, rồi quay sang nhìn An Nhiên. Cô nước mắt đầy mắt nhìn chằm chằm anh, giống như là sợ anh biến mất.
Hoắc Doãn Tư bước nhanh lên, trước khi mọi người kịp phản ứng, túm đầu tóc của phi công, gõ một cái sau ót gã, rồi kéo gã ra ngoài, ném xuống đất.
Tư Văn Hùng tức điên: “Hoắc Doãn Tư!”
Hoắc Doãn Tư ném cây búa xuống, phủi phủi bàn tay, cười lạnh: “Tôi chưa động đến một sợi lông của chú Tư nữa, sao chú Tư lại tru lên vậy? Xem ra năm xưa Lục Thước chưa đánh sợ nhà họ Tư, vậy nên chú mới cho rằng chú có thể khiêu khích nhà họ Hoắc!”
Tư Văn Hùng cười lạnh: “An Lâm Hi đang ở trong tay tôi!”
“Là Hoắc Lâm Hi!”
Hoắc Doãn Tư đứng thẳng người, nhìn Tư Văn Hùng: “Chú Tư muốn bí quá hóa liều hả? Chú đi được không? Không chỉ là không có người lái máy bay trực thăng, mà chú vừa đi thôi, ngay sau đó tôi có thể tống cổ Tư Văn Lễ vào tù. Với hệ thống luật sư nhà họ Hoắc, Tư Văn Lễ không ngồi tù đủ hai mươi năm là không ra được. Tiếp theo, tôi sẽ thâu tóm toàn bộ sản nghiệp nhà họ Tư. Khi ấy, dù chú Tư có bồi dưỡng được Lâm Hi, thì chú phải cho thằng bé kế thừa cái gì? Trong tay chú chẳng còn gì cả!”
Tư Văn Hùng nghẹn họng.
Tư Văn Lễ nhân cơ hội khuyên: “Anh Hai, nên thu tay lại!”
Tư Văn Hùng vẫn cứ không cam lòng. Thật ra thì ông ta vẫn còn muốn đánh cuộc.
Tư Văn Lễ nói: “Anh Hai thật sự muốn nhìn em ngồi tù sao?”
Tư Văn Hùng do dự vài phút rồi thở dài, buông Lâm Hi xuống.
Lâm Hi chạy về phía Hoắc Doãn Tư, nhào vào trong lòng ngực anh: “Bố ơi!”
Hoắc Doãn Tư lấy cây súng bắn nước từ trong túi áo khoác ra: “Cầm đi!”
Lâm Hi khóc sướt mướt. Nhưng mà cậu bé vẫn muốn làm một người đàn ông, cầm súng nước bắn liên tục Tư Văn Hùng: “Đồ xấu xa! Con muốn thay mặt ánh trăng tiêu diệt ông!”
Hoắc Doãn Tư ngồi xổm xuống, ôm cậu bé từ phía sau.
Tiểu Lâm Hi ấm áp, thơm mùi sữa…
Lâm Hi quay người, thấy vệt sáng trên mặt bố, sửng sốt hỏi: “Bố ơi, bố khóc hả?”