Minh Châu có thể cảm nhận được bé con đang hưng phấn.
Tuy Lục Khiêm thường xuyên đến thành phố B, nhưng dù sao cơ hội gặp mặt của hai bố con cũng rất ít, cho dù có đôi khi vội vàng gặp nhau một chút thì đến cả thời gian cùng nhau ăn bữa cơm cũng không có.
Trong lòng Minh Châu rất áy náy, cô sờ cái đầu nhỏ của con trai.
Cô nhẹ giọng nói: “Qua năm là Thước Thước nhà chúng ta sẽ đi học rồi!”
Tiểu Thước Thước vui vẻ uống thêm một ly sữa bò.
Cậu bé nói bằng giọng sữa: “Con muốn cùng nhau đi học với anh Sùng Quang và Hoắc Tây.”
Minh Châu ừ một tiếng.
Bên ngoài, tài xế lái xe đang chờ.
Người đó là cánh tay trái của Lục Khiêm, anh ta tươi cười mở cửa xe cho Minh Châu và Tiểu Thước Thước rồi lên tiếng: “Ông Lục đã sớm ngồi máy bay riêng về thành phố C rồi, ông dặn dò tôi phải đưa cô Minh Châu và cậu chủ nhỏ về nhà an toàn.”
Về thành phố C...
Minh Châu hơi ngẩn ra.
Tài xế lại nói: “Ông Lục không có lịch trình ở thành phố B, chiều hôm qua vừa mới bay qua đây, gặp được cô là lại chạy trở về!”
Nghe xong những lời này, không có một người phụ nữ nào không thấy xúc động cả.
Huống chi người đàn ông này là người mình đã yêu rất nhiều năm, người đó còn chuẩn bị một gia đình ở đây nữa chứ.
Minh Châu ôm Thước Thước, không nói gì.
Tiểu Thước Thước ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ngực mẹ -
Dường như mẹ đang rất vui vẻ, nhưng lại cũng trông giống như muốn khóc vậy.
...
Ban đêm, nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh mang theo một nhà mấy miệng ăn trở về cọ cơm.