Nhưng ông cứ nhắm mắt lại thì sẽ nhớ tới tối qua, nhớ tới sự dịu dàng của Minh Châu.
Những năm qua, họ chia tay rồi quay lại rất nhiều, theo lí thuyết thì cũng không mới mẻ nữa rồi, nhưng tối qua lại khác, ông cảm nhận được mình đang quan hệ với một người phụ nữ trưởng thành. Minh Châu tối qua không có chút gì của trẻ con nữa.
Cảm giác đó giống như độc dược.
Lục Khiêm rất muốn gặp cô, nhưng vẫn kiềm chế.
Minh Châu đi đến thành phố W, chỉ hai ba ngày thôi, khi đó đúng lúc ông xuất viện.
Hai ba ngày này, bọn họ thậm chí còn không gọi cho nhau, chỉ gửi tin nhắn, mà hầu hết đều hỏi tình hình của con, không hề nhắc tới chuyện đêm hôm đó.
Ngày Lục Khiêm xuất hiện, Minh Châu vẫn còn ở thành phố W, ông gửi tin nhắn nói cho cô biết.
Cô nói mình biết rồi.
Biết rồi…
Hai chữ đó đủ để Lục Khiêm hồi vị rất lâu.
Đến khi Minh Châu về, công ty ông lại có nhiều chuyện bận rộn, rốt cuộc không thể gặp nhau đầu tiên.
Bọn trẻ thì thường xuyên gặp cô.
Sau đó, một bộ phim ngắn của Minh Châu nhận giải ở nước ngoài, cô phải bay đến nước H.
Khi cô về đã gần vào Thu rồi.
Tính ra thì hai người đã không gặp nhau gần một tháng rồi.
Minh Châu vừa đáp đất, có một người trong nghề mời cô đi ăn, muốn nhờ cô giúp đỡ.
Người này có quan hệ tốt với cô nên Minh Châu không tiện từ chối. Cô về nhà trọ, còn chưa gặp con đã tắm rửa rồi lái xe đi đến câu lạc bộ.
Đối phương là một quản lý giỏi, muốn có Cố Hi Quang trong tay Ôn Noãn nên tìm Minh Châu giúp đỡ.
Trong phòng VIP.
Minh Châu nghe xong, cân nhắc rồi cười tủm tỉm: “Chị Hồng, không phải tôi không muốn giúp chị, mà chuyện này chị phải tự đi nói chuyện với chị dâu tôi, sâu hơn nữa thì nói chuyện với anh tôi! Vì thân phận của Cố Hi Quang khá đặc biệt…”
Còn vì đặc biệt đến mức nào, cô không nói ra được.
Cố Hi Quang đã cứu chị dâu, anh trai vô cùng cảm kích, đến độ gần đây đã nhiệt tình nhận người ta làm con nuôi, nhưng Ôn Noãn sống chết không chịu làm mẹ nuôi.
Nhưng Hoắc Minh đi ra ngoài lại bắt đầu tự giới thiệu bản thân với tư cách là phụ huynh.
Minh Châu cảm thấy chị dâu thật đáng thương.
Rõ ràng anh cả rất để ý, nên dứt khoát biến tình địch thành con nuôi, nhưng mà người trong nhà đều biết, anh sống chết không chịu thừa nhận, còn làm chuyện này rất tốt nữa.
Già trẻ nhà họ Cố đều cảm kích anh.
Vị quản lý kia có hỏi lại, Minh Châu cứ hàm hồ từ chối, cô ấy cũng biết Minh Châu không giúp được chuyện này rồi.
Nhưng cô ta vẫn hỏi thăm được chút ít.
Minh Châu rất nhớ con.
Cô chỉ ăn vài miếng rồi chào người kia, đi trước.
Đi ra ngoài hành lang phòng VIP, cô cầm điện thoại mà hơi do dự. Từ đêm đó đến giờ, cô và Lục Khiêm chưa từng gặp mặt, cô có nên nói cho ông biết là cô đã về rồi không?
Khi cô đang do dự, cửa phòng VIP đối diện mở ra, một người đi ra.
Minh Châu ngây người.
Không phải người ngoài, là Lục Khiêm, trên người ông tràn đầy mùi thuốc lá.
Còn có cả mùi nước hoa của phụ nữ nữa.
Minh Châu ngửi thử, lại nhìn vào trong, cả nam lẫn nữ có khoảng mười mấy người.
Điều nổi bật là, cái cô Khúc Ninh kia cũng ở đây.
Vị trí bên cạnh cô ta trống không.
Có lẽ là chõ Lục Khiêm từng ngồi.
Minh Châu lẳng lặng quan sát, lại nhìn Lục Khiêm, cô nhẹ giọng nói: “Anh sắp xếp cho em thấy à?”
Nói xong, cô đi vào phòng vệ sinh.
Cô mở vòi nước, từ từ rửa tay, không nói gì nữa.
Lục Khiêm đi tới.
Ông đi vào, đứng sóng vai với cô, cũng từ từ rửa tay.
Hồi lâu, ông nghiêng đầu nhìn mu bàn tay bị xoa đỏ lên của cô, nhẹ giọng nói: “Trước đó anh không biết bọn họ mang gái tới, nhưng người kia cũng không tiện lật mặt. Anh chưa từng đụng vào cô ta, em không tin thì đi hỏi thư kí Liễu là được.”
Minh Châu mở to mắt, khẽ cắn môi.
“Chú ấy và anh một phe, sao chứng minh được?”
Rõ ràng cô không quá hài lòng với thời giải thích của ông, nhưng cũng không nổi giận.
Đàn ông đi xã giao, không tránh được những chuyện thế này, nếu không vào nhóm được thì sẽ bị quét ra, kéo người khác vào.
Nhưng là một người phụ nữ, Minh Châu không thể không có cảm xúc.
Cô kiềm chế, nhưng không biết nên ngả bài thế nào.
Đã một tháng rồi Lục Khiêm không gặp cô, rất nhớ cô. Ông đưa tay ra muốn chạm vào tóc cô nhưng bị Minh Châu gạt ra.
“Người anh hôi quá!”
Lục Khiêm cười dịu dàng: “Trẻ con!”
Ông lau khô tay, nhẹ nhàng véo mặt cô: “Cùng anh đi vào chào họ cái rồi chúng ta cùng nhau về nhà.”