Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia điện thoại, là văn phòng thám tử nổi tiếng trong nghề.

Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Giúp tôi tìm người, dự toán không có giới hạn cao nhất.”

Người bên kia nói vài câu.

Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại, gửi tư liệu của An Nhiên qua, khi anh gửi tấm ảnh đó qua lại có hơi hoảng hốt, cuối cùng vân nhịn không được mà nhẹ nhàng sờ mặt cô.

Người trong tấm ảnh, cười đến mức đơn thuần ngốc nghếch!

Anh không biết người khác khắc cốt ghi tâm như thế nào, nhưng anh lại có cảm giác, những hồi ức đã trôi qua rất lâu của anh và An Nhiên đang chậm rãi mất đi.

Hoắc Doãn Tư theo bản năng muốn lưu giữ lại.

Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư chỉ dự định ở lại thành phố B năm ngày, nhưng vì tìm An Nhiên nên anh lại ở thêm mấy ngày nữa.

Chỉ là, vẫn không có tin tức của cô.

Người của văn phòng thám tử nói với anh rằng, An Nhiên cũng không sinh hoạt lâu dài ở thành phố B, lá thư kia có khả năng là nhờ người khác gửi, chỉ là vì không để anh phát hiện ra vị trí cụ thể của cô.

Cúp điện thoại, Hoắc Doãn Tư ngồi hồi lâu ở trong văn phòng.

Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Nghiêm ôm văn kiện chồng chất như núi tiến vào, xin lỗi cười: “Giám đốc Hoắc, đây là tài liệu cần dùng cho cuộc họp ngày mai!”

Hoắc Doãn Tư khẽ nâng cằm, ý bảo cô ấy đặt ở chỗ đó.

Thư ký Nghiêm thấy anh tâm tình không tốt, đoán ra là bởi vì An Nhiên, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Hơn nửa năm trôi qua, An Nhiên bặt vô âm tín.

Cô ngẩng mặt lên, bỗng nhiên nói: “Giám đốc Hoắc, bên ngoài tuyết rơi rồi!”

Hoắc Doãn Tư nghiêng người, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn chăm chú vào tuyết nhỏ bên ngoài. Thư ký Nghiêm ở một bên nói: “Thành phố B đã nhiều năm không có tuyết lớn như vậy, lúc tan tầm, sợ là tuyết cũng đã tụ thành một lớp dày rồi!”

Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn ra ngoài một lúc lâu.

Anh nói: “Hôm nay cho tan tầm vào bốn giờ trước đi!”

Thư ký Nghiêm cảm thấy cấp trên có tình người hơn trước nhiều, trước đây đừng nói là tuyết rơi, cho dù có dao băng rơi thì cũng phải hơn sáu giờ mới được tan làm.

Cô ấy nhanh chóng ôm tài liệu đã phê duyệt rời đi.

Hoắc Doãn Tư đang chuẩn bị cúi đầu đọc văn kiện thì di động vang lên, là Trương Sùng Quang gọi điện tới.

“Doãn Tư, anh bị tuyết lớn vây ở thành phố T rồi! Ngày mai Hoắc Tây và Duệ Duệ muốn đi bệnh viện kiểm tra, cậu có rảnh thì tới đi cùng mấy cổ đi… Anh hẳn là không kịp quay về.”

Hoắc Doãn Tư rất nhạt mà ừ một tiếng.

Trương Sùng Quang đã nghe Hoắc Kiều nói về chuyện của An Nhiên, anh muốn hỏi một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Sáng sớm hôm sau.

Tuyết ngừng trời trong, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mùa đông mỏng manh, Hoắc Doãn Tư mặc áo khoác mỏng màu xám đậm, trong lòng ôm Tiểu Duệ Duệ.

Hoắc Tây đi theo bên cạnh anh.

Cửa sau xe mở ra, chờ Hoắc Tây lên xe, Hoắc Doãn Tư ôm đứa bé cho cô.

Thằng nhóc trắng trẻo non nớt, anh không khỏi đưa mắt nhìn.

Anh nghĩ, nếu anh và An Nhiên không có hiểu lầm, thì giờ phút này bọn họ cũng đã có con rồi.

Hoắc Tây dù sao cũng đã làm mẹ hai lần, vừa nhìn vẻ mặt Hoắc Doãn Tư đã đoán được điều gì đó, giọng nói của cô ép xuống rất thấp: “Còn chưa tìm được cô ấy sao?”

Hoắc Doãn Tư cười nhạt.

Hoắc Tây cũng không hỏi nhiều, cô cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, Hoắc Doãn Tư sợ mẹ con các cô bị cảm lạnh nên lập tức đóng cửa xe lại.

Trên mặt đất có tuyết, anh lái rất chậm.

Đến bệnh viện đã gần chín giờ.

Nhà họ Hoắc quan hệ rộng, tới bệnh viện cũng là phục vụ đặc biệt, Hoắc Tây ôm con đi vào cười nhạt: “Doãn Tư, em ở bên ngoài chờ chị, có lẽ tầm một tiếng đồng hồ thì tới đây đón chị là được.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu.

Khoa phụ sản tất cả đều là phụ nữ, anh cũng không quá quen.

Anh đi thang máy tay vịn, muốn xuống lầu mua bật lửa, hai bên thang máy đông nghịt đứng rất nhiều người... Phần lớn là phụ nữ mang thai, bên cạnh phụ nữ đều có chồng đi cùng, cẩn thận che chở cái bụng nhô lên của mình.

Hoắc Doãn Tư mím môi, vừa lúc lúc này điện thoại vang lên.

Là thư ký Nghiêm gọi tới.

Anh nhận máy, thư ký Nghiêm xin chỉ thị vài việc trong điện thoại, Hoắc Doãn Tư dặn dò vài câu.

Nhưng anh không nhìn thấy, người đứng ngược chiều trong thang máy.

An Nhiên.

Cô một mình vịn tay vịn thang máy, chậm rãi đi lên...

Cô lướt qua Hoắc Doãn Tư!

Ngày tháng chạp, cơ thể gầy gò của An Nhiên mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, nhưng vẫn không che được bụng dưới nhô cao... Cô khiếp sợ nhìn chăm chú Hoắc Doãn Tư, nhìn dáng vẻ anh cầm điện thoại trầm tư.

Đứa bé trong bụng dường như có cảm ứng, bỗng nhiên đá cô một cái.

An Nhiên lại giật mình, quay đầu thất thần nhìn chăm chú vào anh.

Thang máy lên đến nơi, cô nhanh chóng chìm trong đám người.

Đúng lúc này, có một giọng nói quen thuộc kinh hỉ vang lên: “An Nhiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK