Hoắc Chấn Đông rất không vui: "Đây không phải là nhà của con sao? Đêm khuya còn chạy đi đâu?"
Tính tình Hoắc Chấn Đông không được tốt, đối với ai cũng độc đoán.
Người khác sợ ông nhưng Hoäc Minh thì không.
Giọng nói của anh lại trở nên lạnh nhạt hơn: "Quay về xem tài liệu."
Hoắc Chấn Đông cũng không có cách nào, phất tay: "“Cút nhanh! Làm một luật sư tầm thường, ngày ngày lau mông cho người ta còn bận rộn đến mức đó à!”
Giọng điệu Hoắc Minh giễu cợt: "Tập đoàn Hoắc thị mỗi năm trả 80 triệu để mời con làm cố vấn pháp lý, con tưởng bố biết chứ!"
Hoắc Chấn Đông cầm đồ chặn giấy ném qua.
"Cút!"
Hoắc Minh nhanh chóng rời khỏi.
Vừa mới ngồi vào xe, bố anh theo xuống mở toang cửa mắng: "Giỏi rồi, uống gần nửa lít rượu trắng mà vẫn tự lái xe về? Con có năng lực như vậy sao không lái tên lửa đại bác lên trời luôn đi!”
Hoắc Minh xuống xe, đưa chìa khóa cho tài xế.
Tài xế là một người lớn tuổi, nhận ra tâm trạng của cậu cả không tốt, khi lái xe cũng không dám nói quá nhiều, chỉ đưa anh đến căn hộ.
Xe dừng lại.
Hoäc Minh tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Chú Lý, chú về trước đi!"
Chú Lý đành phải rời đi.
Hoắc Minh vẫn trong tư thế đó, lấy một điếu thuốc ra, đặt lên môi.
Bật lửa sáng lên.
Ngón tay thanh nhã kẹp điếu thuốc trắng như tuyết, từ từ hít vào nhả ra. Khói thuốc xâm nhập vào phổi, cơn đau đớn ập đến.
Nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu!
Sau khi hút bốn năm điếu thuốc anh mới xuống xe, vào nhà.
Mở cửa, phòng khách tối tăm. Nhưng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, màn cửa phòng khách được kéo ra, ánh trăng nhạt nhòa chiếu
xuống, trông có mấy phần đẹp đẽ lãng mạn.
Hoắc Minh ném áo khoác lên ghế sofa, khẽ bước vào phòng ngủ chính, bật đèn trên đầu giường.
Ôn Noãn đã ngủ say.
Khuôn mặt nhỏ xinh tinh khiết áp trên gối, mái tóc dài màu nâu trải đầy gối, xinh đẹp không tả nỗi.
Hoắc Minh vón tay vào chăn, nhẹ nhàng trêu chọc. Ôn Noãn bị anh làm cho tỉnh giấc. Đôi mắt ướt át, căn môi nhìn anh.
Cô không dám ngăn cản cũng không dám né đi, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hoắc Minh nâng đầu cô lên, hôn cô.
Càng day dưa càng sâu đậm…
Một lúc sau, Ôn Noãn không chịu được nữa đặt khuôn mặt lên vai anh, không cho anh hôn nữa.
Hơi thở cô hơi loạn: "Sao lại trở về? Mùi rượu nồng nặc như vậy."
Hoắc Minh thở ra, lên tiếng: "Ừ, có uống chút rượu trắng."
Anh ôm cô ngồi lên giường, nhưng hình như không có ý định làm gì, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: "Anh đi tắm, tôi giúp anh lấy đồ nhé?"
Giọng cô thật mềm mại, Hoắc Minh không kìm được, lại cúi xuống hôn cô.
Hôn môi triền miên, day dứt…
Có một loại mong muốn, là hôn tới chân trời góc bể.
Ôn Noãn không kiềm lòng được ôm chặt lấy anh, đầu ngón tay mảnh mai của cô tạo ra vài vết nhăn trên áo sơ mi sau lưng anh, thật ra thì lúc này cả hai đều đang động tình,
Hoắc Minh muốn làm ngay.
Nhưng anh lại cảm thấy, nếu làm trong đêm nay thì có hơi qua loa với Ôn Noãn.
Rốt cuộc anh vẫn kết thúc nụ hôn này.
"Tôi đi tắm! Em làm mì gà sợi nấm hương."
Anh vừa nói vừa cởi áo đi vào phòng tắm, người cẩn thận như anh lại vứt áo đầy sàn nhà… Ôn Noãn biết anh cố ý.
Mặt cô đỏ lên, tim đập mạnh, hoàn toàn không dám nhìn vào cơ thể anh.
Ôn Noãn nhặt áo lên và bỏ vào trong giỏ quần áo, sau đó đi xuống nhà bếp. Chưa đầy 10 phút, cô đã làm xong.
Xanh xanh trắng trắng.
Rồi thêm vài giọt đầu mè.