Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô thong thả bước đến trước mặt Hoắc minh, dịu dàng nói: “Em ra tiếp khách!”

Cô đang định đi thì Hoắc Minh đã bắt lấy cánh tay cô.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực mình, khuôn mặt anh tuấn hơi mất tự nhiên: “Là mẹ của Cố Vân Phàm đúng không! Ông Noãn, mặc dù biết em làm vì cậu, nhưng anh vẫn hơi ghen!”

Ôn Noãn và anh làm vợ chồng đã lâu, đã hiểu rõ anh.

Cô khẽ vuốt ve cánh tay anh, dịu dàng nói: “Ngoài vì cậu, chẳng lẽ không phải em còn vì Minh Châu sao?”

Ông Cố muốn bám vào nhà họ Hoắc.

Cô lại muốn dự án trong tay ông Cổ.

Tính đi tỉnh lại, chẳng qua chỉ là muốn con đường dẫn đến thành công của Lục Khiêm ngắn đi một chút mà thôi.

Đương nhiên cũng tốt hơn cho Minh Châu.

Hoắc Minh im lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thực ra cũng không ghen tới mức đó, thế nhưng anh cứ thích thể hiện với Ôn Noãn, sau đó cô sẽ an ủi anh.

Anh thích cô quan tâm anh như vậy.

Hoắc Minh không nói tiếng nào.

Ôn Noãn đoán được anh đang nghĩ gì, nhón chân lên hôn lên môi anh, cười nhẹ: “Con cũng có vài đứa rồi mà anh còn như vậy...

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo dài nụ hôn này.

Vừa thắm thiết vừa nhẹ nhàng.

Hôn đủ rồi, cuối cùng anh cũng đồng ý để cô xuống tầng.

Ôn Noãn sửa sang lại quần áo, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới đi xuống.

Dưới tầng, một quý bà rất xinh đẹp đoan trang đang ngồi, chính là Tùy Vân.

Là một tiểu thuyết gia.

Đồng thời cũng là mẹ của Cố Vân Phàm.

Ôn Noãn đứng trên cầu thang, mỉm cười: “Chị Tùy.”

Tùy Vân đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Ôn Noãn gọi vậy cũng không quá đáng.

Người nọ vội vàng đứng dậy, giọng nói cũng rất điềm đạm.

“Cẩn thận một chút!”

Bà ấy tiến lên đỡ Ôn Noãn, Ôn Noãn cười nhẹ: “Không yếu ớt đến vậy đâu! Ngày nào tôi cũng luyện tập mà.”

Hai người ngồi xuống, nói mấy câu chuyện phiếm.

Tùy Vân mang tới một bộ sách nuôi dạy con cái bìa cứng rất đẹp, được xuất bản ở nước ngoài, rất khó mua được ở trong nước, Ôn Noãn rất thích.

Sau mấy câu trò chuyện, cuối cùng mới tiến vào vấn đề chính!

Ôn Noãn rút ra một tấm thiệp mời, nhẹ nhàng nói: “Tháng sau có một bữa tiệc từ thiện, về cơ bản tất cả các nhân vật nổi tiếng trong nước đều đến tham dự! Chị Tùy, tôi biết chị không muốn xuất hiện cùng người kia, nhưng chị cũng phải quan tâm tới sự nghiệp của Vân Phàm chứ! Nhà họ Cố không có con cháu, Vân Phàm là người thừa kế duy nhất, tôi không đánh giá về cách đối nhân xử thế của ông Cổ, nhưng đi theo làm ăn với ông ấy chắc chắn có thể khiến Vân Phàm có một cuộc sống khác”

Chuyện này là nỗi lo lắng của Tùy Vân.

Không một người mẹ nào tình nguyện nhìn con mình suốt ngày đua xe, chơi bời với phụ nữ.

Bà ấy cũng muốn nhìn thấy Vân Phàm cưới vợ sinh con.

Nhìn thấy cậu ta bước vào một cuộc sống có nề nếp.

Tùy Vân nhớ lại quá khứ, hơi xúc động: “Là tôi có lỗi với nó! Là tôi đã khiến nó phải sống một cuộc sống tồi tệ như vậy!”

Bà ấy thân thiết với Ôn Noãn nên mới dám nói ra những chuyện này.

Ôn Noãn vỗ vỗ tay bà ấy, bảo bà yên tâm.

Từ đó, bà Tùy liền trở thành khách quý của nhà họ Hoắc, bà ấy thường xuyên tới làm bạn với Ôn Noãn. Nói cũng lạ, thực ra Cố Vân Phàm cũng tới, nhưng mẹ con hai người chưa từng đụng phải nhau.

Ôn Noãn lên tầng.

Cô ngồi trên sô pha thẫn thờ.

Hoắc Minh sắp xếp xong hành lý, đi tới phía sau đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta bối rối sao?”

Ôn Noãn nắm lấy ngón tay anh.

Giọng cô mềm mại mà mang theo chút phức tạp: “Vừa rồi mẹ của Cố Vân Phàm nói chuyện của Cố Vân Phàm với em, thực ra em cũng rất chột dạ!”

Hoắc Minh cười cười

Anh chỉ cần đoán một chút là hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, không phải chính là chuyện Cố Vân Phàm ngủ với Đinh Tranh sao.

Ngủ, rất tốt!

Anh cố ý ép cô phải đối mặt với mình: “Sao nào, đau lòng?”

Ôn Noãn nhìn sắc mặt anh, lập tức tỏ rõ thái độ: “Em đau lòng cái gì chứ!”

Ôn Noãn cũng rất biết cách dỗ dành người khác, xoay người tựa đầu lên eo anh, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, em chỉ ghen vì một người duy nhất thôi!”

Hoắc Minh cười.

Trong nửa tháng tiếp theo, Ôn Noãn dẫn theo Tùy Vân đến tham gia vài bữa tiệc.

Mặc dù quy mô khá nhỏ, nhưng có đầy đủ các nhân vật nổi tiếng.

Qua mấy lần, người ngoài đều biết có một bà Tùy là chị của Ôn Noãn, cháu gái nuôi của bà cụ Lục thành phố C.

Thật ra tính tuổi thì nên là con gái.

Nhưng Ôn Noãn cứ khăng khăng, liền gọi là chị Tùy.

Những người khác ở nhà họ Lục đương nhiên cũng không dám lạnh nhạt.

Ôn Noãn cảm thấy chuyện này gần như đã xong.

Cô gọi Cố Vân Phàm tới, sắp xếp cho cậu ta làm việc ở công ty, thỉnh thoảng cũng tự mình tới hướng dẫn cậu ta.

Cố Vân Phàm được di truyền gen của ông Cổ, rất có đầu óc kinh doanh.

Đương nhiên, phần lớn là do cậu ta không muốn bị Ôn Noãn coi thường.

Cậu ta học rất nhanh, ông Cố nghe về sự tiến bộ của cậu ta, bèn chủ động gọi điện tới cảm ơn Ôn Noãn.

“Việc nên làm mà thôi!”

“Chú Cố giao Vân Phàm cho cháu chính là sự tin tưởng đối với cháu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK