Cố Vân Phàm ngồi đó nhìn cô ấy đi, nghe tiếng bước chân dần đi mất đằng sau.
Có lẽ là xúc động đây!
Hoặc có thể là ông ta thật sự nhớ cô ấy, trước khi lý trí phản hồi lại, ông ta đã đứng dậy nắm lấy tay cô ấy, ấn cô ấy lên vách tường gần nhất, cô ấy muốn phản kháng nhưng ông ta dùng một tay đã chế trụ được cô ấy, sau đó ông ta bóp cắm cô ấy rồi hôn lên môi cô ấy trước khi cô ấy kịp phản ứng.
Nụ hôn thô bạo, sâu sâu nông nông.
Cố Vân Phàm thật sự không kiềm chế được bản thân nữa, không đơn giản là nhớ cô ấy, còn có lý do là ông ta cũng là một người đàn ông bình thường, từ sau khi kết hôn với Vương nữ sĩ, ông ta chưa quan hệ với vợ lần nào, và cũng không có tâm tư tìm người bên ngoài.
Lúc này gặp được Lý Tư Ý, ông ta có hơi mất khống chế.
Cơ thể ông ta nói với ông ta rằng, ông ta muốn cô ấy!
Quần áo lộn xộn, trong phòng ăn không một bóng người, chỉ có tiếng thở dốc động tình của người đàn ông và người phụ nữ.
Nụ hôn càng ngày càng cháy.
Bỗng dưng, một tiếng bạt tai thanh thủy vang lên, mặt của Cố Vân Phàm bị đánh lệch sang một bên.
Cái tát này đã đánh nát toàn bộ không khí kiều diễm.
Cố Vân Phàm tỉnh táo lại, ông ta mặc kệ cái má nóng bừng đau rát, mà quay đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, cô ấy lui trên vách tường, dùng hết sức không chạm vào ông ta, nét mặt cô ấy toàn là sự khó chịu.
Cố Vân Phàm nhìn mà tan nát cõi lòng.
Ông ta đưa tay ra chỉnh lại quần áo bị kéo ra một nửa của cô ấy, Lý Tư Ý rơi co người lại, nước mắt chảy ra, cô ấy thì thào: "Trong lòng anh, em đã trở nên ti tiện như này rồi sao! Có thể mặc anh chiếm lấy, mặc anh chơi đùa ở bất kỳ chỗ nào sao?"
"Không phải!"
Giọng Cố Vân Phàm khàn đến mức gần như là đau đớn, ông ta do dự rồi chậm rãi gục đầu vào hõm vai cô ấy, ông ta khẽ hít thở, một lúc sau ông ta mới nói nhỏ: "Nếu anh không kết hôn, có phải bây giờ chúng ta vẫn hạnh phúc đúng không.
Chí ít sẽ không đến nỗi một cái ôm cũng trở nên kinh thế hãi tục.
Cũng không bị người đời phán xét.
Lý Tư Ý ngẩng đầu lên, cô ấy bình ổn lại cảm xúc, rồi đẩy ông ta ra.
Cô ấy nói: "Cố Vân Phàm, đây là anh tự chọn mà, không phải sao?"
Cố Vân Phàm lòng đau như cắt.
Khi cô ấy lần nữa bỏ đi, ông ta không ngăn nữa, ông ta chỉ quay lại chỗ ngồi rồi từ từ ăn hết chỗ thịt nướng và rau trên bàn, chưa bao giờ ông ta ăn no như này, bởi vì trước đây hơn nửa số món ăn là Lý Tư Ỷ ăn.
Điện thoại trên bàn reo lên, bà Cố gọi tới.
Cố Vân Phàm không bắt máy.
Bà Cố lại gửi tin nhắn vào zalo [Ngày mai khám thai, Vân Phàm, anh đi cùng em được không?]
Cố Vân Phàm tắt điện thoại luôn...
*
Lý Tư Ý đi ra khỏi nhà hàng, cô ấy đi vô định trên đường cái, thế mà cô ấy không biết đi đâu bây giờ.
Bỗng nhiên cô ấy rất nhớ An Nhiên.
Trên đời này, cô ấy chỉ còn có An Nhiên để tâm sự thôi.
Cô ấy gọi điện cho An Nhiên, đợi bên kia bắt máy, cô ấy không nhắc đến Cố Vân Phàm mà nói: "An Nhiên, tôi muốn đóng cửa khách sạn, dẫn mẹ tôi ra nước ngoài, có lẽ đổi sang môi trường khác bệnh tình của bà ấy sẽ tốt lên."
An Nhiên bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ.
Lý Tư Ý không có khiếu làm ăn, bây giờ cố kinh doanh không chỉ vất vả, còn không kiếm được tiền, thế chi bằng bây giờ thay đổi luôn, cuộc sống sau này cũng khá hơn, nhưng cô ấy ra nước ngoài thì An Nhiên nhớ cô ấy lắm.
Lý Tư Ỷ hít hít mũi: "Tôi đi một hai năm rồi về! Tôi còn trẻ mà, về nước xong tìm đối tượng kết hôn! Cũng không thể cứ một mình mãi được!"
An Nhiên im lặng một lúc, rồi hỏi cô ấy: "Cô đã gặp tổng giám đốc Cố, đúng không?"
Lý Tư Ý im lặng.
Một lúc sau cô ấy mới nói: "Gặp rồi! An Nhiên, tôi rất hận anh ta!"
An Nhiên rất cảm khái, cô ấy có thể cảm nhận được nỗi buồn của Lý Tư Ý, vì thế cô ấy đã hẹn Lý Tư Ý đi ăn cơm... Lý Tư Ý muốn uống rượu, nhưng cô ấy biết An Nhiên đang mang thai, vì thế bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng tây.
Ăn xong bữa cơm, cảm xúc của Lý Tư Ỷ đã ổn định hơn rồi.
Cô ấy vốn có tính trẻ con.
An Nhiên cũng yên tâm hơn, lúc ra khỏi nhà hàng, Hoắc Doãn Tư đã lái xe tới đợi ở cửa nhà hàng rồi.
Lý Tư Ý nhìn anh ấy: "Anh tới bao lâu rồi?"
Hoắc Doãn Tư hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt đẹp trai vẫn mang vẻ lạnh lùng đó, giọng điệu cũng bình thản: "Tôi tới được nửa tiếng rồi, nhưng An Nhiên bảo các cô cần thời gian riêng của con gái, nên tôi không quấy rầy nữa
Lý Tư Ý: "Nghe có vẻ anh khá phong độ đấy nhỉ."
"Rõ ràng!”
Ý của Hoắc Doãn Tư và An Nhiên là muốn chở Lý Tư Ỷ về, Lý Tư Ỷ không chịu: "Tôi tự bắt xe cũng được, An Nhiên đang mang thai, anh đưa cô ấy về sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cô ấy rút từ trong túi ra một cái hộp: "Quà nè! Tôi muốn làm mẹ nuôi!"
An Nhiên cũng không khách sáo với cô ấy, An Nhiên cầm món quà: "Làm gì có cô gái trẻ nào đi làm mẹ nuôi cơ chứ, cô phải kiếm được nửa còn lại, rồi hẵng làm chức mẹ nuôi này."
Lý Tư Ỷ nhăn mũi.
Hoắc Doãn Tư cười nhẹ, anh ấy mở cửa xe cho An Nhiên lên xe, sau khi đóng cửa lại, anh ấy đi vòng sang bên kia, nhưng không vội lái đi mà nhìn theo bóng lưng Lý Tư Ỷ lên taxi, sau đó anh ấy cười khẽ xong nói: "Cho cô ấy làm mẹ nuôi cũng tốt!"
An Nhiên: "Có gì tốt?"
Hoắc Doãn Tư tựa lưng lên ghế da thật, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Em nghĩ xem, cô ấy làm mẹ nuôi thì sau này chồng cô ấy sẽ là bố nuôi! Anh thấy tám mươi phần trăm là sau này Cổ Vân Phàm sẽ là tên công tử Bạc Liêu đó, thế thì Cố Vân Phàm sẽ bằng vai với chúng ta, còn thấp hơn bố mẹ anh một vế... nghĩ đến cảnh sau này gia đình tụ họp, thú vị đấy!"
An Nhiên yên lặng nhìn anh ấy.