Hoàng hôn dần phai.
Lâm Hi đang chạy nhảy trong khoảng sân rộng, chắc hẳn chú cún con Trà Sữa cũng rất thích ngôi nhà mới này. Nó chạy quanh chân Lâm Hi có vẻ rất vui.
Hoắc Doãn Tư đứng bên cạnh ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
Một người một chó cuối cùng chạy cũng mệt, Lâm Hi ôm chú cún con như ôm báu vật, giao cho Hoắc Doãn Tư.
“Bố ơi, Trà Sữa bẩn rồi, bố giúp nó lau rửa được không?”
Hoắc Doãn Tư một tay ôm bụng chú cún con.
Chú cún con mềm mại, bụng không có lông, làn da mịn màng như nhung... Lâm Hi lại chạy đi tìm một chiếc khăn tắm đưa cho bố, đôi mắt trong veo nhìn bố đầy háo hức.
Hoắc Doãn Tư lau sạch bộ lông cho Trà Sữa, một tay còn lại bế bé Lâm Hi đi về phía biệt thự.
Lâm Hi có chút xấu hổ bò lên vai bố, nhưng một lúc sau cậu bé lại không nhịn được mà chạm vào Trà Sữa...
An Nhiên thay quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu.
Lâm Hi đang quấy khóc muốn đặt Trà Sữa lên bàn ăn, còn Hoắc Doãn Tư thì đang dạy dỗ con trai mình.
Còn Trà Sữa thì đang đang ngồi xổm trên ghế với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Lâm Hi không hiểu: "Trà Sữa là em gái của con, tại sao em ấy không thể ăn cùng chúng ta?"
Hoắc Doãn Tư nhướng mày: "Trà Sữa chỉ ăn thức ăn cho chó. Chó cũng không thể ngồi lên bàn ăn, nó cũng không có tay để cầm thìa".
Đôi mắt Lâm Hi chợt sáng lên: “Vậy bố đút cho Trà Sữa là được mà”.
Hoắc Doãn Tư:......
Cuối cùng, cậu bé cũng hiểu chuyện, ủ rũ ôm Trà Sữa đến ngồi trên ghế sô pha, sau đó quay lại bàn ăn cơm. Hoắc Doãn Tư nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của con trai thì lại mềm lòng: "Ăn cơm xong, bố sẽ làm cho nó một cái bàn ăn nhỏ, sau này để nó ngồi đó ăn một mình được không?"
"Thật sao?" Lâm Hi ánh mắt sáng ngời.
"Đương nhiên là thật" Hoắc Doãn Tư ngoắc tay hứa.
An Nhiên thở dài: "Anh cứ chiều con như vậy đi!"
Hoắc Doãn Tư liếc cô một cái, bình tĩnh hỏi: "Con trai mình thì chiều một chút có sao đâu? Lâm Hi mới bốn tuổi, nửa cuối năm mới đi nhà trẻ!"
An Nhiên không nói thêm gì nữa.
Dùng bữa xong, Hoắc Doãn Tư dẫn Lâm Hi và Trà Sữa đi, hai người ở trong phòng dụng cụ hồi lâu, không những làm một bộ bàn ghế ăn bằng gỗ cho Trà Sữa mà còn làm cho nó một chiếc giường nhỏ. Hoắc Doãn Tư ra sức bào gỗ cho bề mặt bóng loáng.
Trà Sữa dường như biết đó là giường của mình, thậm chí còn nhảy lên đó cuộn tròn một lúc.
Hoắc Doãn Tư làm xong việc, xách hai món đồ nhỏ lên lầu.
An Nhiên đi tắm và đang đọc báo cáo tài chính của công ty.
Hoắc Doãn Tư đặt hai món đồ mới làm trước mặt cô, bình tĩnh nói: “Em mua đồ về để làm một cái đệm và một cái gối cho Trà Sữa đi, Tốt nhất là dùng vải màu hồng, chất liệu mềm mại một chút”.
An Nhiên ngước mắt lên...
Hoắc Doãn Tư trên người dính rất nhiều mùn cưa, tóc xõa xuống trán, khác hẳn với vẻ ngoài chải chuốt thường ngày...
An Nhiên bất chợt bối rối: “Em sẽ mua trên mạng, đồ làm sẵn đẹp hơn đồ em tự làm”.
Hoắc Doãn Tư không đồng ý: “Con trai em muốn đồ thủ công".
An Nhiên miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, chú chó con loạng choạng lao tới, nhảy vào trong lòng An Nhiên. Móng vuốt nhỏ bé cào vào tập tài liệu trước mặt cô, An Nhiên vội vàng đẩy tập tài liệu sang một bên vì sợ nó sẽ làm rách tờ giấy.
Những ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng vuốt ve chú chó con.
"Hoắc Doãn Tư, anh định xem Trà Sữa như con gái mình sao?"
Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy hồi lâu: "Hoặc chúng ta sinh thêm đứa nữa thì sao?"
An Nhiên không nói gì, anh thấy vậy cũng không ép buộc, lại nói sang chuyện khác: “Sáng mai anh sẽ đưa Lâm Hi đi đổi họ tên và hộ khẩu”
An Nhiên giật mình.
Lâm Hi sắp chính thức trở thành Hoắc Lâm Hi rồi sao?
Hoắc Doãn Tư nhìn cô, chậm rãi nói: "Nếu em muốn thì chúng ta có thể trực tiếp đi đăng ký kết hôn luôn. Dù sao anh cũng không có ý định tìm mẹ kế cho Lâm Hi".
An Nhiên ngước mắt nhìn anh...
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động mà An Nhiên đặt bên cạnh đột nhiên rung lên, cô thấy cuộc gọi tới là của Lý Tư Ỷ.
An Nhiên liếc nhìn Hoắc Doãn Tư.
“Sao thế, người tình gọi tới nên không tiện nghe trước mặt anh à?”
An Nhiên không còn cách nào khác đành phải trả lời... Giọng nói nửa như sắp khóc của Lý Tư Ỷ vang lên ở đầu dây bên kia: "An Nhiên, đồ đáng ghét này! Ngày mai tôi đính hôn. Tối nay tôi tổ chức tiệc độc thân. Cô sẽ đến tham gia chứ?"
Lúc này An Nhiên mới nhớ ra ngày mai là ngày 14 tháng 2.
Lễ tình nhân cũng là ngày Lý Tư Ỷ đính hôn.
Tuy nhiên, đêm nay Lý Tư Ỷ lại làm loạn thế này, An Nhiên đoán cô ấy vẫn chưa buông xuống được chuyện cũ. Cho nên cô không yên tâm hỏi: “Bên cạnh cô còn có ai không?”
Lý Tư Ỷ kêu lên: "Không còn ai! Không còn nữa!"
Nói rồi cô ấy lảm nhảm thêm vài câu nữa.
Lúc này có người cầm lấy điện thoại di động, thấp giọng nói: “Là thư ký An phải không! Tôi là chị Vương… Đúng vậy, Tư Ỷ ồn ào quá, tôi lại không dám gọi điện cho Cố tiên sinh, giờ nên xử lý thế nào đây?”
Chị Vương?
Lý Tư Ỷ đang ở trong biệt thự mà Cố Vân Phàm tặng lúc trước?
An Nhiên vội vàng nói: "Chị chăm sóc cô ấy giúp tôi, tôi sẽ tới ngay".
Cô cúp điện thoại, nhìn Hoắc Doãn Tư, anh cũng nhìn lại cô.
An Nhiên kỳ thực cảm thấy có chút áy náy, cô nhỏ giọng nói: "Lý Tư Ỷ không ổn, ngày mai là lễ đính hôn của cô ấy, em đi xem cô ấy có sao không... Anh có thể chăm sóc Lâm Hi được không?"
Hoắc Doãn Tư phủi phủi mùn cưa trên người, chậm rãi nói: "Tại sao anh phải đồng ý?"
Lúc này An Nhiên cũng chỉ đành xuống nước.
Cô đứng dậy đi tới trước mặt anh, giúp anh phủi phủi mùn cưa, dịu giọng nói: “Coi như em cầu xin anh nhé".
Hoắc Doãn Tư nhìn cô không chớp mắt.
An Nhiên liếm nhẹ môi dưới, mặt dày nghiêng người về phía trước, muốn hôn một cái để lấy lòng anh... Nhưng cô chưa kịp hôn, anh đã khàn giọng nói: "12 giờ rưỡi phải về! Nhà có giờ giới nghiêm”.
An Nhiên tuy mặt nóng bừng nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm và thở phào một hơi.
Cô thay quần áo, Hoắc Doãn Tư ném chìa khóa xe cho cô:“Em nên lái chiếc xe này đi. Nội thất quá xa hoa, anh không quen".
An Nhiên không đồng ý cũng không từ chối.
An Nhiên lái xe của anh, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự của Lý Tư Ỷ. Cô vừa bước vào, người giúp việc đã chạy tới nắm tay cô: "Thư ký An, cô đến rồi! Cô ấy vừa khóc vừa gây chuyện, tôi cũng không dám gọi gia đình cô ấy đến. Hơn nữa cũng không thể để người nhà họ biết đến nơi này... họ không biết về mối quan hệ của cô Tư Ỷ và Cố tiên sinh!"
An Nhiên khẽ gật đầu rồi đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi rượu xộc thẳng vào mặt khiến An Nhiên cau mày: “Cô ấy đã uống bao nhiêu rượu rồi!”
Người giúp việc cũng bối rối xoa xoa tay.
Lý Tư Ỷ nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mái tóc đen dài đến thắt lưng bồng bềnh như sóng. Cô ấy mặc váy hai dây màu đỏ, không cởi giày cao gót, thực sự rất gợi cảm và nóng bỏng.
Cô ấy lẩm bẩm tên Cố Vân Phàm.
Cô ấy gọi Cố Vân Phàm là lão già không có lương tâm, sau đó lại chất vấn tại sao Cố Vân Phàm không đến đón cô ấy, cô ấy còn nói rất hối hận và không muốn đính hôn...
An Nhiên nhìn hồi lâu, không nhịn được.
Cô đi vào phòng tắm lấy khăn ướt, sau đó ngồi ở mép giường nhẹ nhàng lau mặt cho Lý Tư Ỷ... Lý Tư Ỷ từ từ tỉnh lại.