Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch lái xe chở Lục U và Tiểu Lục Hồi về Lục Viên.

Tiểu Lục Hồi rất nhớ mẹ nên ôm Lục U rất lâu mới buông ra, sau đó cô bé mở chiếc cặp sách nhỏ của mình ra cho Lục U xem, nói cho cô biết cái này là ai cho, cái kia là ai tặng.

Có vẻ rất thích!

Lục U nhìn vào một vật nhỏ bên trong, đó là một lâu đài nhỏ được làm bằng gỗ thủ công... Vừa nhìn là có thể biết Chương Bách Ngôn hướng dẫn Tiểu Lục Hồi cùng làm. Cô khẽ cầm lên xem.

Tiểu Lục Hồi tựa vào cánh tay cô, mắt chớp chớp: “Bố làm cho con á!”

Cô bé còn nói thêm: "Con rất thích nó! Con muốn đặt nó ở đầu giường, sau đó đặt một công chúa vào đó.”

Lục U cười nói: "Con là công chúa rồi còn gì!"

Tiểu Lục Hồi nghe vậy thì trong lòng vui vẻ. Cô bé chơi một lúc rồi nói với Diệp Bạch trước mặt: "Con còn muốn có một tòa lâu đài đầy đủ, bố làm cho con có được không?"

Vừa rồi Diệp Bạch còn vô cùng ghen tị!

Nhưng bây giờ được cô bé sai khiến, trong lòng anh vui vẻ nhưng trên mặt lại giả vờ không để ý: “Muốn làm đồ chơi mới nghĩ tới bố à?”

Tiểu Lục Hồi nhỏ tuổi mà lanh, lập tức hiểu được!

Khi xe dừng trước đèn đỏ, cô bé tiến tới ôm lấy Diệp Bạch từ phía sau, hôn anh một cái thật kêu, còn gọi một tiếng “Bố”!

Viền mắt Diệp Bạch nóng bừng: “Còn tưởng rằng trong lòng con chỉ có bố Chương của con thôi chứ!”

Tiểu Lục Hồi còn nhỏ, có thể nói thẳng: "Trong lòng mẹ có bố là được!"

Diệp Bạch quay đầu nhìn Lục U: “Ai dạy con bé?”

Lục U không hề dạy, vả lại gen của cô cũng không xảo quyệt như vậy. Cô nói kháy Diệp Bạch: "Tôi thấy là do con bé ở gần anh khá nhiều nên mới học được cái này."

Diệp Bạch mỉm cười.

Anh rất vui vẻ, cố ý đỗ xe trước cửa hàng thức ăn nhanh, muốn dẫn Tiểu Lục Hồi đi ăn gà rán, rất vô sỉ mà thu mua trẻ em.

Đương nhiên Tiểu Lục Hồi vui vẻ.

Lục U không đồng ý: “Diệp Bạch, anh không thể vì vui vẻ nhất thời mà dẫn con bé đi ăn gà rán! Cái này ăn không tốt.”

Diệp Bạch dắt Tiểu Lục Hồi, cúi đầu nhìn cô bé nói: “Lần trước ăn là khi Tết, mỗi tháng ăn một hai lần cũng không vấn đề gì! Sau này anh sẽ dẫn con bé đi chạy bộ, sẽ không trở thành bé mập đâu!"

Anh lại cố ý chọc giận Lục U: “Dù sao cũng sẽ không béo hơn em khi còn nhỏ!”

Lục U bị đạp trúng chỗ đau, bởi vì khi còn nhỏ cô là một cô bé mũm mĩm.

Diệp Bạch đã từng xem ảnh.

Năm mới, trong cửa hàng có rất nhiều người, phần lớn là gia đình ba người.

Diệp Bạch và Lục U dẫn Tiểu Lục Hồi chọn một bàn cạnh cửa sổ, Diệp Bạch để Tiểu Lục Hồi tự gọi món... Tiểu Lục Hồi không biết đọc, nhưng trên đó có hình ảnh, trái lại rất dễ hình dung.

Lục U thấy cô bé vui vẻ thì không nhịn được đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé.

Diệp Bạch nói: “Lục U, tuy rằng sáu tháng này em cho phép anh ở bên cạnh, nhưng chúng ta dường như chưa từng đưa Tiểu Lục Hồi đi ăn thế này. Con bé nhìn thấy những đứa trẻ khác có bố mẹ dẫn đi, con bé không thể không ước ao, chỉ là con bé hiểu chuyện quá sớm mà thôi!”

Hốc mắt Lục U ươn ướt.

Diệp Bạch nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Là anh không tốt! Lục U, sau này chúng ta đưa con bé đi chơi thường xuyên hơn được không? Lục Ngộ cũng vậy!"

Nếu bọn họ đã ở bên nhau thì phải cố gắng hơn để làm bố mẹ tốt.

Những thứ mà đứa trẻ khác có, con của bọn họ cũng phải có!

Lục U không cách nào từ chối.

Không phải cô không yêu con mình, nhưng quá khứ của bọn họ... Khiến cô không thể yêu cầu Diệp Bạch làm như vậy. Cho dù trải qua ngần ấy thời gian, cô vẫn không thể nào tiêu tan khúc mắc với anh, không thể nào buông bỏ lòng cảnh giác để làm nũng với anh, sử dụng quyền được yêu của mình.

Hiển nhiên, Diệp Bạch đã phát hiện ra điều này.

Anh theo đuổi cô một lần nữa, dạy cô cách yêu một lần nữa... Dạy cô cách được anh yêu, dạy cô rằng cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh, sai sử anh, để anh làm mọi thứ vì cô.

Anh đều bằng lòng!

Tiểu Lục Hồi nhỏ tuổi nhưng ranh ma, len lén nghe bọn họ nói chuyện, khuôn miệng nhỏ nhắn cười mỉm chi.

Cô bé gọi cho mình một phần gà rán.

Gọi cho Diệp Bạch rượu vang đỏ, bít tết và một đĩa rau.

Lục U là món sườn heo kiểu Bỉ.

Diệp Bạch khen cô bé thông minh.

Lục U nhìn anh: “Anh uống rượu rồi thì lát lái xe kiểu gì?”

Diệp Bạch đưa chìa khóa xe cho cô như chuyện đương nhiên: "Em lái xe đi, anh và Tiểu Lục Hồi ngồi ở ghế sau! Đã mấy ngày không gặp, anh cũng nhớ con gái chúng ta rồi!"

Lục U không lên tiếng.

Diệp Bạch nhìn cô dưới ngọn đèn, nhẹ giọng nói: “Đàn ông khác uống rượu đều có vợ lái xe tới đón! Lục U, những gì đàn ông khác có, anh cũng muốn có!”

Lục U chưa bao giờ biết anh lại bám người như vậy!

Sau khi về nhà, anh còn cò kè mặc cả với cô, muốn ngủ cùng nhau vào buổi tối, nói là bồi dưỡng tình cảm... Khi còn đang dây dưa thì ở bên ngoài xe, Lục Khiêm ho nhẹ một tiếng: “Nói cái gì vậy! Còn đuổi con bé đi xa nữa chứ! Diệp Bạch, đánh với tôi ván cờ đi!"

Diệp Bạch:...

Một lúc sau, anh mới cung kính nói: "Dạ bố!"

Lục U cũng xuống xe, cùng Lục Khiêm trở lại nhà chính. Hai bố con đi phía trước, Diệp Bạch đi theo phía sau... Lục Khiêm hỏi cô: "Đã quyết định ở cùng nhau rồi à?"

Lục U khoác tay ông “Dạ” một tiếng, cô nói thêm: “Ở chung, không đăng ký kết hôn!”

Lục Khiêm không phản đối, cười nói: “Hôn nhân thời đại mới rất tốt! Nên chỉnh đốn cậu ta! Đôi khi đàn ông hành động rất ngu xuẩn, không cần phải tức giận, cũng không cần hở tí là đòi ly hôn,… Vậy thì bao nhiêu lần mới xong! Cứ coi cậu ta như thằng ở, coi như một cỗ máy kiếm tiền, trước mặt con cậu ta còn phải hạ mình, cả đời không ngóc đầu lên được!”

Lục U khẽ cười: “Bố, đây là kinh nghiệm của bố đúng không?”

Lục Khiêm chết cũng không chịu thừa nhận: “Mẹ con mê bố chết đi được! Làm sao nỡ coi bố như thằng ở chứ?”

Ông sĩ diện nên nói như vậy, nhưng trong lòng ông yêu Minh Châu sâu sắc.

Ông rất hạnh phúc khi được kết hôn với Minh Châu.

Có một đôi trai gái, sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy lúc tuổi già.

Lục U ôm bọn trẻ đi ngủ sớm.

Nửa đêm, Diệp Bạch mò tới chỗ cô, con trai út đang ngủ trên giường nhỏ... Tiểu Lục Hồi đang ngủ trong lòng Lục U, ngủ say sưa, trên tay còn ôm con búp bê nhỏ!

Diệp Bạch cúi đầu hôn cô bé.

Tiểu Lục Hồi đã mấy tuổi rồi nhưng vẫn có mùi như em bé, rất đáng yêu.

Diệp Bạch dứt khoát nằm xuống, kéo chăn đắp, sau đó nắm tay Lục U. Anh biết cô chưa ngủ.

Tiểu Lục Hồi dựa sát lại gần anh.

Trẻ con luôn thích tựa vào chỗ ấm áp, Diệp Bạch tập thể hình quanh năm, thân thể rất ấm áp.

Anh ôm cô bé, cảm thấy trái tim mình tràn đầy.

Tuy rằng có một đứa con trai nhưng địa vị của Tiểu Lục Hồi trong lòng anh rất đặc biệt... Đó là cô bé đã từng tên Diệp Hồi, ngoại trừ thương yêu, anh càng cảm thấy áy náy hơn.

Lục U im lặng nhìn anh.

Diệp Bạch nhẹ giọng nói: “Bảo đao của bố em chưa già đâu! Đã giờ này rồi mà ông ấy còn nói muốn chơi thêm hai ván nữa! Cuối cùng vẫn là mẹ xuống lầu gọi ông ấy đi! Chắc chắn là ông ấy cố tình không muốn để anh ngủ ngon, không cho anh ôm vợ con!”

Lục U cười nhạt, giọng cũng hạ thấp: “Anh không khoẻ bằng bố tôi còn không biết xấu hổ mà nói à!”

Bàn tay không thành thật của Diệp Bạch sờ cô mấy cái.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hừ khẽ: "Có muốn thử tí không? Lục U, đàn ông không chịu được kích thích đâu!"

Lục U sợ anh làm thật, vì thế thấp giọng nói: "Đừng làm con tỉnh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK