Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tình cảm lên tới cao trào, cô hơi phân tâm, cô vuốt ve khuôn mặt anh tuấn đẫm mồ hôi của Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay ông Cố đến nhà, em cảm thấy chị dâu thật tài giỏi! Lục Khiêm...

"

Cô hít mũi một cái: “Anh có cảm thấy em rất vô dụng không?”

Lục Khiêm đang lúc hưng phấn.

Làm gì có tâm trạng dỗ dành cô ấy, chẳng qua ông cũng chỉ là một người đàn ông có thất tình lục dục bình thường mà thôi!

Ông cúi đầu cắn lên chóp mũi cô, hơi nóng nảy nói: “Vô dụng thế nào?”

Ông nâng cơ thể cô lên ném lên giường, lại là một đợt chiếm đoạt khác...

Sau khi thực sự kết thúc.

Cô dựa trong lồng ngực ông, nhẹ nhàng thở dốc.

Dù sao thì cô vẫn hơi để ý, Ôn Noãn có năng lực, những hồng nhan tri kỷ bên cạnh Lục Khiêm cũng rất tài giỏi, giống như cô Hồ, cô Trương, càng không phải nói đến Lam Tử Mi.

Minh Châu ghét Lam Tử Mi, nhưng cô không thể phủ nhận sự xuất sắc của người kia.

Cô hơi ghen, lại không có cảm giác an toàn.

Lục Khiêm bình tĩnh lại một chút, nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô vẫn còn đang suy nghĩ, liền đặt lên đầu cô một nụ hôn nhẹ: “Anh tìm vợ, không phải tìm đối tác! Giỏi giang quá để làm gì chứ!”

Nghe lời này xong, Minh Châu thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng đốt lửa trên da thịt bóng loáng của ông, nửa làm nũng nửa thăm dò: “Nhưng mà tình cảm giữa anh trai và chị dâu vẫn rất tốt mà!”

Lục Khiêm cười cười.

Ôn Noãn mang gen di truyền của nhà họ Lục, con bé không giống mẹ của mình, cũng chính là em gái của Lục Khiêm ông.

Cô em gái Lục Tiểu Noãn của ông rất giống Minh Châu, đơn thuần đáng yêu.

Ánh mắt Lục Khiêm càng thêm dịu dàng.

Ông kéo cô tựa đầu vào ngực mình, nhẹ giọng nói: “Họ là họ, chúng ta là chúng ta!”

Người ông thích chính là một Minh Châu như vậy.

Nếu ông muốn một người vợ mạnh mẽ, tại sao lại phải đợi tới tận tầm tuổi này?

Nói một hồi, cuối cùng cũng an ủi được cô.

Minh Châu hít mũi, cắn loạn trên vai ông mấy cái, nhỏ giọng nói: “Anh trai nói mùng năm Tết bọn họ sẽ trở về thành phố B, muốn đưa em theo!”

Lục Khiêm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền mở bừng mắt.

Mùng năm sẽ trở về?

Ông muốn giữ cô lại, nhưng ngược lại thì Minh Châu lại rất sẵn sàng: “Năm sau em cũng có công việc! Lục Khiêm, em đợi anh ở thành phố B!”

Lục Khiêm nở nụ cười: “Được! Có thời gian anh sẽ đến thăm em và con.

Ở bên nhau chẳng được mấy ngày, người đàn ông không khỏi phóng túng.

Minh Châu cũng rất muốn, nhưng lại lo lắng cho cơ thể ông, dù sao ở độ tuổi này...

“Tuổi của anh thế nào?”

“Chưa hầu hạ em chu đáo sao?”

Có lẽ Lục Khiêm rất để bụng chuyện này, đêm tới liền giày vò cô tới sống không bằng chết, cô ấy phải gọi liên tục mấy tiếng chủ Lục mới miễn cưỡng chịu kết thúc...

Bên kia, Ôn Noãn đã có dự tính trong lòng.

Trước ngày mùng năm, cô lặng lẽ tranh thủ lo liệu việc lớn.

Có một vị khách đến thành phố B, ở lại nhà họ Lục một ngày, hơn nữa còn bí mật ở trong phòng của bà cụ Lục.

Ngay cả Lục Khiêm và Minh Châu cũng không biết chuyện này.

Ôn Noãn xử lý xong công việc, Hoắc Minh liền đưa vợ con cùng em gái và cả Tiểu Thước Thước nước mắt đầm đìa quay về thành phố B.

Lục Khiêm bề bộn nhiều việc, thậm chí ông còn không kịp giờ tiễn máy bay.

Minh Châu ngồi trên chuyên cơ, không nỡ nhưng vẫn phải tắt di động.

Cô ấy có thể hiểu cho Lục Khiêm, sau khi dự án kia của ông thất bại, chỉ còn nửa tháng nữa là đã phải khởi động lại, có lẽ không khí lúc này rất căng thẳng nên ông không bảo cô ấy tới thăm.

Minh Châu nghĩ, nếu cô ấy có thời gian rảnh, cô nhất định sẽ tới.

Đó là mấy năm tâm huyết của Lục Khiêm!

Hoắc Minh ngồi bên cạnh cô ấy, gập báo cáo lại, nhìn dáng vẻ không cam lòng của em gái mình, hừ nhẹ một tiếng: “Khi kết hôn hai người sẽ được gặp nhau thôi!”

Minh Châu đỏ mặt cãi: “Em không nhớ ông ấy!”

Hoắc Minh cười khẽ.

Minh Châu làm mặt xấu với anh...

Mọi người về tới thành phố B thì tách nhau ra, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn và bọn trẻ về biệt thự.

Về đến nhà.

Bọn nhỏ tự do chơi đùa, hai vợ chồng Hoắc Minh lên tầng.

Hai người họ không thích để người giúp việc vào dọn dẹp phòng riêng của mình, phần lớn đều tự làm.

Ôn Noãn đang mang thai, cơ thể nặng nề, Hoắc Minh sắp xếp lại hành lý.

Ôn Noãn cảm nhận được sự quan tâm của anh.

Vốn cô định nghỉ ngơi, nhưng lại không ngủ được, cuối cùng vẫn đến phòng thay đồ, ôm lấy eo anh từ phía sau.

Hoắc Minh hơi giật mình.

Sau đó anh liền cười: “Cho dù anh rất đẹp trai nhưng bà Hoắc cũng nên kiềm chế một chút chứ.”

Ôn noãn không thèm so đo với anh.

Cô dịu dàng áp sát vào lưng anh, khe khẽ thì thầm: “Hoắc Minh, anh tốt quá!”

Trong lòng Hoắc Minh mềm mại.

Anh học theo dáng vẻ của cô, nói nhỏ: “Anh nói rồi mà, anh phải làm một người chồng tốt, người bố tốt! Hơn nữa khi làm những chuyện này anh cũng rất thoải mái.

Ôn Noãn buồn bã cười.

Cô nhớ lại lúc bọn họ mới quen nhau, thỉnh thoảng anh còn rất thích ra ngoài xã giao.

Mặc dù không dính dáng gì đến phụ nữ nhưng những trò từng chơi cũng không ít.

Đúng lúc tình cảm đang dần lan tràn, người giúp việc gõ cửa: “Bà chủ, có bà Tùy Vân đến, nói muốn gặp cô!”

Ôn Noãn cao giọng: “Tôi biết rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK