Chín giờ tối, ôn Noãn mới về biệt thự.
Ánh đèn vàng nhạt từ trong phòng khách hắt ra, chỗ cửa ra vào phủ một vầng ánh sáng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ấm áp.
Tiểu Hoắc Tây ngồi đánh đàn dương cầm, Hoắc Minh ở bên cạnh.
Trên người anh mặc một bộ suit ba mảnh cổ điển, áo khoác đã được cởi ra, áo gi-lê sát người khiến dáng người thon dài của anh lộ rõ, nhìn thấy Ôn Noãn, anh nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ: “Đi dạo thế nào?”
Ôn Noãn đặt túi xuống, ngồi trên sô pha xoa nhẹ đôi chân nhức mỏi.
Tiếu Hoắc Tây muốn chạy tới…
Lúc trước cô bé học đàn là vì tìm mẹ, nhưng lúc này… bỏ không được!
Hoắc Minh nhẹ nhàng đè lại mái đầu xoăn màu trà kia, rất nghiêm túc nói: “Khúc nhạc này đàn thêm năm lần nữa!”
Tiểu Hoắc Tây:…
‘Bố thật xấu xa, lúc bố muốn con giúp bố theo đuối vợ đâu có nói như vậy!’
Tiểu Hoắc Tây tiếp tục đánh đàn, tay lướt
như bay!
Ôn Noãn vừa bực vừa buồn cười, nói với Hoắc Minh: “Con bé mới bốn năm tuối, anh cần gì phải ép con bé như vậy!”
Hoắc Minh ngồi xốm trước mặt cô, mát xa chân cho cô, giọng nói rất trầm rất dịu dàng: “Con bé có tài năng! ôn Noãn… anh muốn xin lỗi em, nhưng dù cho có xin lỗi bao nhiêu lần thì chân của em cũng không thể hồi phục như trước, nên anh muốn để Hoắc Tây có thêm sự lựa chọn!”
Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Cô rất ít khi thấy anh như vậy, bởi vì trong quá khứ, cô vẫn tránh nảy sinh tình cảm như vậy đối với anh.
Hồi lâu sau, cô nói nhỏ: “Mặc dù như vậy, nhưng không nên ép con bé quá! Tôi muốn Tiếu Hoắc Tây sống thoải mái một chút, hơn nữa… có anh ở đây, sau này con bé sẽ không kém.”
Hoắc Minh cười yếu ớt: “Hiếm khi thấy cô giáo Ôn cảm thấy anh còn có chút ưu điếm.”
Bọn họ đổi đề tài, nói chuyện về Hoắc Minh Châu một lát.
Có lẽ ban ngày Hoắc Minh suy nghĩ rất nhiều, anh nắm mu bàn chân trắng như tuyết của cô, lẩm bẩm: “Anh sẽ không vì chuyện của Minh Cháu mà ép buộc em, bắt em phải làm cái gì! Họ là họ, chúng ta là chúng ta!”
Ôn Noãn nhìn anh dưới ánh đèn.
Ánh mắt của cô có phần dịu dàng hơn bình thường, rất tự nhiên, không phải vì đế cho anh bớt giận mà cổ ý thể hiện.
Hoắc Minh hơi xúc động.
Giọng anh khàn khàn: “ôn Noãn, có phải em hơi thích anh rồi không?”
Ôn Noãn vươn tay, sờ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của anh: “Hình như có một chút!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ngay lúc cả hai đều hơi động tình, Tiểu Hoắc Tây giận dổi đàn xong năm lần, cô bé chạy tới, ‘âm ĩ đòi bố mát xa chân.
Hoắc Minh thương cô bé nhất.
Anh ôm bé con vào lòng, không chỉ xoa chân, còn xoa tay.
Cuối cùng Tiếu Hoắc Tây cũng không ghen nữa, hơi thẹn thùng nằm trong lòng anh.
Ôn Noãn sờ đầu nhỏ của cô bé, nói với Hoắc Minh: “Con bé rất thích anh.”
Hoắc Minh khấy mũi cô: “Lớn như vậy rồi mà còn ghen với trẻ con.”
Đêm đó, Ôn Noãn ngủ với Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh không nhắc lại chuyện để cô ngủ ở phòng ngủ chính, cũng không yêu cầu cô quan hệ với anh, ban ngày ở phòng thay đồ anh đối xử với cô như vậy, cô không đấy ra… chứng minh rằng cô không bài xích anh như thế.
Anh không vội.
Lần này, anh muốn cùng cô thong thả.
Cùng nhau nghiêm túc yêu đương một lần.
Ban đêm, Hoắc Minh châu đứng trên sán thượng.
Bà Hoắc đang trông Thước Thước, đây có lẽ là buổi tối thoải mái nhất trong mấy năm qua, rõ ràng hẳn là vui vẻ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy không thế quay lại thành Hoắc Minh Châu vô tư như ngày xưa.
Bỗng dưng, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô ấy đi qua cầm lên, là một sổ lạ.
Hoắc Minh châu không suy nghĩ nhiều, lập tức bắt máy: “Alo!”
Mới đầu người bên kia không nói lời nào, thật lâu sau mới khàn khàn mở miệng: “Là tôi!”
Máu toàn thân Hoắc Minh châu đều đông lại.
Là… Lục Khiêm.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới, còn có thể nhận được điện thoại của ông ấy, dù sao thì lúc bọn họ chia tay không hề thoải mái, cô ấy mang theo nỗi tuyệt vọng cùng nỗi hận rời đi.
Môi cô ấy khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói nên lời.
So ra thì Lục Khiêm có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ông ấy khẽ hỏi: “Anh trai em nói hai năm nay em không về nhà, có phải không?”
Cổ họng Hoắc Minh châu như bị nghẹn lại.
Cô ấy đè nén một hồi, mới cất giọng: “ông Lục, ông gọi cho tôi làm gì? Lúc trước chúng ta đã nói rất rõ ràng rằng cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa.”
Giọng điệu Lục Khiêm dịu dàng, tựa như lúc trước dỗ dành cô ấy: “Anh trai em nói em sống không tốt.”
Hoắc Minh châu khẽ nhắm mắt lại: “Giờtôi sổng rất tốt!”
Cả hai đều im lặng…
Lại qua một lúc lâu, Lục Khiêm khẽ nói: “Tôi đang ở thành phố B! Có thể gặp mặt một lần không, vẫn ở căn hộ đó.”
Cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng bùng nố.
“Gặp mặt? Ông Lục coi tôi là cái gì?”
“Là khi ông ăn chán lại nhớ tới mỹ vị, hay tôi là một trong những hồng nhan tri kỷ của ông?”
“Tôi là người không xứng được ông công khai như vậy sao?”
Hô hấp của Lục Khiêm ngừng lại.
Giọng ông ấy vẫn dịu dàng: “Minh Châu, chỉ là gặp mặt, ăn cùng nhau một bữa cơm thôi.”
Hoắc Minh châu kiềm chế bản thân, khẽ nói: “Ông Lục, tôi sẽ không đi!”
Cô đột nhiên cúp máy.
Đêm khuya, cô khóc một mình trên sân thượng rất lâu…
Cô không biết mình thích Lục Khiêm từ lúc nào, có lẽ là khi ở bệnh viện thấy ông ấy làm việc, thấy ông ấy một mình hút thuốc vào đêm khuya, có lẽ cô ấy nhìn thấy sự cô đơn của một người đàn ông…
Cô gọi ông ấy là chú Lục.
Cô sợ ông ấy trách anh trai nên luôn cẩn thận từng li từng tí đi theo bên cạnh, chọc ông ấy cười.
Lâu dần, ông ấy cho phép cô ở lại bên cạnh.
Ông ấy luôn thức đêm, có lúc cô buồn ngủ thì sẽ ngủ trên sô pha trong phòng làm việc nhỏ của ông ấy, có một đêm cô tỉnh lại, ông ấy đang đắp chăn cho cô, dưới ánh đèn sợi đốt khuôn mặt của ông ấy vô cùng hấp dẫn, cô kìm lòng không được mà gọi một tiếng chú Lục…
Sau đó, họ hôn nhau.
Lục Khiêm lớn hơn cô rất nhiều, là một người đàn ông rất chững chạc, ông ấy không cần tốn nhiều sức.
Đêm đó, ông ấy đùa giỡn chi phối cô.
Nhưng… lại không chiếm hữu cô.
Lần đầu tiên cô biết, kỹ xảo của đàn ông có thể tốt đến mức đó… Sau đó cô luôn trốn tránh, không dám gặp ông ây.
Ông ấy không tìm cô nữa.
Mãi cho đến cái đêm phải tiễn Hoắc Tây, Lục Khiêm uống say, cô lo lắng mới đi qua gặp ông ấy.
Khi ông ấy say rượu trông rất đẹp.
Cô kìm lòng không đặng mà hôn ông ây… Rồi sau đó, họ đã làm.
Trên chiếc sô pha nhỏ hẹp kia, cô không ngừng kêu chú Lục, không ngừng sa vào thân thể ông ấy… Khi đó thậm chí cô còn không biết mình thích ông ấy bao nhiêu, chỉ biết tất cả mọi thứ của người này đều rất hấp dẫn cô.
vốn tưởng rằng, giữa bọn họ chỉ có một đêm tình.
Nhưng sau đó, ông ấy thường xuyên công tác ở thành phố B .
Ông ấy mua một căn hộ rất tốt, trang trí rất đẹp, mỗi lần tới ông ấy đều tìm cô.
Họ ở trong căn hộ đó, ngọt ngào yêu thương.
Ông ấy tới nấu cơm cho cô ăn, ăn xong lại ăn cô…
Khoảng thời gian đó, cô giống như bị ma ám, biết rõ không nên những vẫn sa vào sự hấp dẫn của ông ấy. ông ấy chưa từng bàn chuyện kết hôn với cô, cũng chưa từng nói về tương lai, cô nhịn không được mà đi thành phố c tìm ông ấy…
Đến rồi cô mới biết được, cô với ông ấy không có khả năng!
Bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng…
Nhưng từ đầu đến cuối, hai người chỉ có thể lén lút ngọt ngào trong căn hộ.
Cô chưa bao giờ được ông ấy cho phép công khai!
Lục Khiêm ngồi trong xe.
Xe dừng ở dưới căn hộ, ông ấy gọi điện ngay ở chỗ này.
Đáng lẽ ra không nên tới, nhưng ông ấy vẫn
là không thể dằn lòng mà tới đây, thậm chí giấu diếm cả thư ký riêng của mình.
Cô từ chối, không chịu đến.
Lục Khiêm vẫn lên lầu, mở cửa căn hộ, nơi này đã được người quét dọn sạch sẽ.
Tất cả vẫn như cũ, chỉ là thiếu người.
Lục Khiêm tính toán cả đời, rất ít khi có cảm giác mất mát như vậy, cũng ít khi muốn gặp một người đến thế.
Ông ấy ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ suốt một đêm.
Ông ấy nhớ lại cảm xúc mãnh liệt trong quá khứ, nhớ khi cô nằm trong lòng mình, từng tiếng từng tiếng gọi chú Lục.
Chưa từng có cô gái nào có thể ngây thơ như cô.
ở bên cạnh ông ấy, có ai mà không mưu mô tính toán?
Người như ông ấy, sớm đã không còn chân tình, nhưng đã bốn mươi tuổi đầu rồi lại lạc lối trong trò chơi tình yêu với một cô bé, ông ấy thích cô, nhưng ông ấy không muốn cô bị kéo vào thế giới của mình.
Thế giới của ông ấy quá nguy hiểm.
Mà cô không thể tự bảo vệ mình, cần ông ấy phải phân tâm bảo vệ.
Cho nên sau chuyện lần đó, không phải chỉ có mình cô lạnh lẽo tuyệt vọng, nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ không thích hợp… Xa nhau hơn hai năm, ông ấy cho rằng mình đã quên, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Minh phá vỡ.
Thì ra ông ấy chưa hề buông bỏ.
Tia nắng đầu tiên của buối sáng sớm chiếu vào căn hộ.
Lục Khiêm đứng dậy làm bữa sáng, sau khi làm xong ông ấy theo thói quen đi vào phòng ngủ, tưởng tượng thường ngày gọi cô bé thức dậy ăn sáng, cô ăn nhiều nhưng rất dễ nuôi, luôn thích ăn đồ ăn vặt.
Trong phòng ngủ trống rỗng.
Trên giường đã không còn mùi hương thơm ngát của cô.
Lục Khiêm từ từ rời khỏi phòng ngủ, một mình ăn sáng…
Thư ký Liễu gọi điện thoại tới, nói mười giờ có hội nghị.
Lục Khiêm thản nhiên nói: “Dời sang ngày mai! Tôi đang ởthành phố B, muốn thăm ôn Noãn và Hoắc Tây một chút.”
Thư ký Liễu hiểu rõ.
Anh ta khẽ thở dài: ‘Nếu nói đời này ông Lục phụ ai thì chỉ có Hoắc Minh Châu!’
Lục Khiêm đúng là đi thăm ôn Noãn.
Ông ấy mua đồ chơi Tiểu Hoắc Tây thích, đi qua rất sớm, cũng may Hoắc Minh đi công tác từ sáng sớm, nên không bắt gặp.
Ôn Noãn biết rõ mọi chuyện nên lúc gặp có chút mất tự nhiên.
Cô nhìn Lục Khiêm đang chơi với Tiếu Hoắc Tây, trên mặt tràn đầy yêu thương, cô kìm lòng không được nhớ tới Thước Thước.
Cô khẽ hỏi: “Cậu có nghĩtới việc lập gia đình không?”
Lục Khiêm cười: “Sao, con thay bà ngoại con thuyết phục cậu à?”
Ôn Noãn không nói lời nào, yên lặng pha cà phê.
Một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Con thấy cậu rất thích trẻ con.”
Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây hôn một cái: “Cậu có Tiếu Hoắc Tây là đủ rồi!”
Tiểu Hoắc Tây mềm mại hôn ông ấy, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt đẹp trai của ông ấy: “Thước Thước cũng rất đẹp, tóc màu trà giống Hoắc Tây, da trắng.”
Lục Khiêm nhíu mày: “Thước Thước là ai?”
Ôn Noãn đặt cà phê lên bàn, ôm Hoắc Tây: “Là một đứa trẻ nhà họ Hoắc.”
Lời này không tính là nói dối.
Lục Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ông ấy miễn cưỡng cười.
Ông ấy đến, suy cho cùng là muốn tìm hiểu một chút tình hình của Hoắc Minh Châu, nhưng Ôn Noãn rất kín miệng, không để lộ chút tin tức gì, Lục Khiêm cảm thấy cồ rất xảo quyệt.
Ôn Noãn trò chuyện với ông ấy, ném điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiếu Hoắc Tây nhìn Lục Khiêm, lại nhìn mẹ.
Ôn Noãn cười mỉm, Hoắc Tây lập tức hiểu ngay.
Ngón tay nhỏ bé trắng nõn, nghịch ngợm trên điện thoại di động.
[Cô ơi, con nhớ cô!]
[Mẹ không khỏe, cô tới đưa con đi học được không?]
Làm xong, Tiếu Hoắc Tây ném điện thoại lên sô pha.
Lục Khiêm không đồng ý lắm: “Trẻ con nhỏ như vậy, chơi điện thoại không tốt!”
ôn Noãn bình tĩnh kiểm tra, cười khẽ: “Bài tập nhà trẻ của con bé, đều là tự con bé xem, Hoắc Minh kiên trì đế con bé tự lập.”
Lúc này, Lục Khiêm mới không nói gì!
Ông ấy ngồi một hồi, định rời đi, tóm lại tâm trạng không tốt chút nào.
òn Noãn giữ ông ấy lại uống một ly cà phê, nghe thấy tiếng xe trong sân, cô mới cười: “Được, con sẽ không giữ cậu lại nữa! Đế hôm nào con đưa Hoắc Tây đến thành phố c thăm bà ngoại.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, xoay người rời đi.
Ôn Noãn đưa ông ấy ra cửa.
ở bãi đỗ xe, một chiếc Bentley màu trắng từ từ dừng lại, Hoắc Minh châu từ ghế sau xuống xe, mỉm cười: “Chị dâu, Hoắc Tây nói chị không thoải mái…”
Cô ấy đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm người kia.
Lục Khiêm cũng vậy.
Ông ấy không ngờ sẽ gặp Hoắc Minh Châu ở đây, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút bối rối.
Minh Châu trông rất khác trước kia!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK